"Vậy thì bây giờ nói thôi. . . . . ."
Giọng Y Sâm đột nhiên vang lên ở phía sau.
Mấy người đang ngồi hơi sững sờ, xoay người, nhìn Y Sâm mang vẻ mặt không thay đổi.
Chu Tiêu nhăn mày, nhìn Y Sâm đi tới trước mặt bọn họ, trong lòng thầm kêu hỏng bét.
Giờ thì hay rồi. Không để người ta biết được, bây giờ lại biết hết rồi!
Liệp Ưng dựa vào ghế sa lon, lẳng lặng nhìn, một câu cũng không nói.
"Muốn nói cái gì, anh nói đi!" Y Sâm đi tới trước mặt Thanh Lưu, đứng ở phía trước hắn, giọng nói vẫn bình thản không dao động.
"Không phải anh đã nghe được rồi sao?" Thanh Lưu cười khổ.
Cậu ấy đã nghe được, mình còn cái gì để nói?
Nếu nghe được cũng tốt, tránh để bản thân không biết làm sao để mở miệng nói mấy lời này. Những lời này, thật sự rất khó mở miệng!
"Tôi muốn nghe anh nói một lần!" Y Sâm nhìn Thanh Lưu, nói từng câu từng chữ.
Hóa ra. . . . . .
Hóa ra Tiểu Thất mất trí nhớ chính là bởi vì người này?
"Ha ha. . . . . ." Y Sâm đột nhiên bật cười, " Hóa ra, anh muốn Tiểu Thất quên tôi sao?"
Có phải Tiểu Thất quên đi hắn, Thanh Lưu mới có cơ hội ra tay, cậu ta mới có cơ hội đoạt được Tiểu Thất hay không?
Hắn phải nói thế nào?
Cảm tạ cậu ta, là cậu ta để Tiểu Thất quên đi đoạn kí ức không chịu nổi đó?
Hay là hận cậu ta?
Nếu không, sao Tiểu Thất lại quên mình? Làm sao lại quên?
"Anh khốn kiếp!" Y Sâm nắm cổ áo Thanh Lưu lên, đánh một quyền nặng nề lên trên mặt cậu ta.
Hắn thật sự muốn đánh chết một trong những người anh em của hắn trước mắt này!
Cậu ta thật sự là anh em tốt của Y Sâm hắn sao?
"Y Sâm, anh mau dừng tay." Chu Tiêu lập tức