Ánh mắt của Chu Tiêu nhìn Thanh Lưu, không nhúc nhích, mang theo sự kĩ lưỡng.
Thanh Lưu thật sự khó hiểu, dường như cậu ấy đang che giấu điều gì đó!
Hiện tại trên ghế sa lon, không khí nhất thời có một chút quỷ dị.
"Thanh Lưu, tôi có thể hỏi một chút, anh sao vậy?" da.nlze.qu;ydo/nn Rốt cuộc Chu Tiêu không nhịn được, mở miệng hỏi.
Mẹ nó, thật sự không hỏi không được!
Từ giây phút Thanh Lưu đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cho dù cậu ấy cúi mặt xuống, hắn vẫn không bỏ sót chút áy náy lóe lên trong mắt Thanh Lưu.
Áy náy?
Ánh mắt khó hiểu!
Nếu cuộc phẫu thuật cho Tiểu Thất được tiến hành rất thuận lợi, vậy chút áy náy này tới cũng quá mức không giải thích được chứ?
Thanh Lưu mím chặt môi, một tay chống đỡ lấy đầu của mình, cúi thấp.
Chu Tiêu nói, cũng không biết Thanh Lưu có nghe được hay không!
"Anh nói đi!" Chu Tiêu liếc Thanh Lưu một cái.
Không nói lời nào, đây coi là có ý gì?
Trực giác nói cho hắn biết, nhất định Thanh Lưu còn có chuyện gì chưa nói ra!
"Cái gì?" Liệp Ưng nhìn hai người, khẽ cau mày.
Chu Tiêu có ý là Thanh Lưu