"Ha ha ha ha. . . . . ." Một hồi tiếng cười ngây dại bật ra từ trong miệng, "Ha ha. . . . . ."
Hơi ngẩng đầu, rượu trong tay Y Sâm lại một lần nữa nốc vào trong miệng của mình.
Trên đất đã tràn đầy chai rượu!
Rượu đỏ hạng sang, bia phổ thông, còn có mấy bình rượu xái (rượu có hàm lượng còn 60% - 70%) ghi số đặc biệt.
Hai mắt Y Sâm mơ màng, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh của Tiểu Thất và Thanh Lưu cười cười nói nói, cảnh tượng không nói thật vui và vẻ hoảng sợ lo lắng trên mặt khi Tiểu Thất nhìn thấy bản thân hắn.
"Ha ha ha. . . . . ." Y Sâm đột nhiên nấc lên, "Tiểu Thất sợ tôi, thế mà lại sợ tôi? Ha ha ta. . . . . ."
Hắn hận!
Hận thấu bản thân!
Đến cùng là hắn đã làm chuyện sai lầm gì, Tiểu Thất lại sợ hãi hắn như thế?
Khi Chu Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy bộ dạng Y Sâm vừa muốn chết vừa lại không muốn, mũi ngửi thấy được mùi rượu tràn ngập khắp cả căn phòng.
"Y Sâm, rốt cuộc anh phát bệnh động kinh gì vậy?" Chu Tiêu đá văng vỏ chai rượu đầy đất ra, bất mãn nhìn Y Sâm chán chường ở trên sàn nhà, nổi trận lôi đình.
Điên rồi, đúng là điên khùng đến không để nói được!
"Tôi mới không điên!" Y Sâm cười ha ha, “Tôi đang uống rượu, anh muốn. . . . . . nếu không cũng tới làm một chai? Theo tôi uống một chén, tôi. . . . . . lần đầu tiên. . . . . . lần đầu tiên phát hiện, thì ra rượu uống tốt như vậy. . . . . ."
"Kẻ điên, đúng