"Anh muốn làm gì?" Ninh Doãn Ngân đưa Hàn Mộ ra phía sau mình, che chở cô, nhìn Sâm Lộ Á, cảm xúc trên mặt viết, tôi rất khó chịu!
"Đương nhiên là mang con mèo hoang nhỏ về!" Sâm Lộ Á cười đến không có một chút ấm áp, ánh mắt nhìn Hàn Mộ mang theo tuyên thệ chắc nịch.
Hàn Mộ khẽ thở dài, nhìn Sâm Lộ Á, "Á, tôi sẽ không về Mỹ với anh!"
Thái độ kiên quyết, không có một chút do dự!
"Mộ!" Sâm Lộ Á nở nụ cười, trong giọng thêm chút dịu dàng, "Em lại bướng bỉnh!"
Điểm dịu dàng này lại làm cho Hàn Mộ rùng mình, cô quá rõ nụ cười như thế của Sâm Lộ Á rồi.
Kiểu nụ cười tuyên thệ chắc nịch này, kiểu nụ cười không nhìn tất cả, kiểu nụ cười mười phần bá đạo!
Hàn Mộ cau mày nhìn một hàng người áo đen sau lưng Sâm Lộ Á, mọi người đều mang vẻ mặt không chút thay đổi.
Mà bây giờ bọn họ chỉ có Ninh Doãn Ngân, còn có một Ninh Khuynh Thược, ba người bọn họ đánh không lại đám người bọn đó!
Huống chi, cô còn sợ hai người kia sẽ bị thương!
Làm thế nào đây?
"Đã nói không về, Sâm Lộ Á, lỗ tai của ông thật sự cần phải đi kiểm tra một chút đi!" Ninh Khuynh Thược nhìn Sâm Lộ Á, ánh mắt nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc. Nhưng trong lòng của bé cũng đã mắng mười tám lần tổ tông mười tám đời từ trên xuống dưới của Sâm Lộ Á.
Biến thái. . . . . .
Khốn kiếp. . . . . .
Có bệnh. . . . . .
Quả thật chính là không thể nói lý. . . . . .
Mẹ lại không thích hắn,