Không khí có chút yên tĩnh quá mức, chỉ có không khí vẫn còn bắt đầu khởi động nói rõ vào giờ phút này không khí có chút căng thẳng.
"Mẹ, chúng ta ngồi một chút đi!" Ninh Khuynh Thược đi tới bên giường, vung chăn trên giường lên.
Nhất thời, trong không khí lại có thêm một cỗ hương vị dâm mỹ.
Trên mặt Hàn Mộ không khỏi đỏ lên, giống như là ngọn lửa cháy lên từ đáy lòng của mình. Đáy lòng âm thầm khẽ nguyền rủa Ninh Doãn Ngân như lang như hổ.
Lộ Á Sâm đứng, giống như một vương giả trời sinh, nhìn Ninh Doãn Ngân.
Hơi quay đầu, khi ánh mắt của hắn quét qua từng tấc từng tấc trên giường, trong lỗ mũi truyền tới từng đợt mùi hoan ái, tức giận trong lòng lập tức tăng cao.
Đáng chết. . . . . .
Đáng chết. . . . . .
Thứ mùi trong không khí này, nhất là khi chăn bị nhấc lên kia.
Cho dù hắn là người ngu, hắn cũng biết trong gian phòng này, trên chiếc giường này đã xảy ra chuyện gì. . . . . .
Được lắm, được lắm! Người phụ nữ của Lộ Á Sâm tôi mà anh cũng dám chạm vào!
( mỗ Ninh Nhị: sao tôi lại không dám? Sáu năm trước cũng đã bị tôi ăn sạch sẽ rồi, đúng không? )
Trong đôi mắt Lộ Á Sâm nhìn Ninh Doãn Ngân lại thêm mấy phần ý lạnh.
Khóe miệng Ninh Doãn Ngân nhẹ cong lên, trong ánh mắt nhìn Lộ Á Sâm ở đối diện nhiều thêm mấy phần giễu cợt.
"Bắt đầu đi, con mệt rồi!" Cả người Ninh Khuynh Thược đều dựa vào ở trên mặt giường, cúi đầu, có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua cái giường dưới mông của mình.
Khóe miệng Hàn Mộ giật giật. Sao cô lại cảm thấy mỗi một cái động tác của bảo bối Thược Thược nhà cô đều vô cùng, vô cùng, vô cùng có tâm cơ.
Sắc mặt Hàn Mộ hơi đỏ lên.
Cô thật không thể không cảm thấy,