Ninh Khuynh Thược vừa muốn nói chuyện, lại nhìn Ninh Doãn Ngân nhướng mày, sau đó ý bảo cô và mẹ an tĩnh lại.
Ninh Khuynh Thược cũng nhíu mày, rất nhanh sau đó di chuyển đến cạnh cửa, lỗ tai dán sát trên cửa.
Ngoài cửa có người. . . . . .
Ninh Khuynh Thược nhìn cha mẹ, Die nd da nl e q uu ydo n cặp mắt nhìn bọn họ, không tiếng động hỏi thăm.
Ninh Doãn Ngân lắc đầu, Hàn Mộ cũng lắc đầu.
Lúc này không phải là nhân viên phục vụ, càng không có người biết bọn họ ở Milan!
Như vậy, sẽ là ai?
Lỗ tai Ninh Khuynh Thược còn dán trên cửa, nghe tiếng động bên ngoài.
Một giọng nói quen thuộc, mang theo từ tính truyền vào trong lỗ tai của bé.
Ninh Khuynh Thược không khỏi chấn động, giọng nói này phải . . . . .
Là Sâm Lộ Á. . . . . .
Ninh Khuynh Thược nhìn Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân, sắc mặt thật không tốt, "Là Sâm Lộ Á!"
Dù nói thế nào, bé cũng từng chung sống một đoạn thời gian với cái tên Sâm Lộ Á thối biến thái đó, giọng của hắn sao bé có thể không nhận ra chứ?
Nghe lời Ninh Khuynh Thược nói, sắc mặt của Hàn Mộ hơi đổi, trong lòng không khỏi có một chút khẩn trương.
Vì sao hắn lại tới?
Trong lòng Hàn Mộ nhiều thêm một phần kích động, cô cảm thấy Sâm Lộ Á xuất hiện sẽ xảy ra một số chuyện không tốt!
Ninh Doãn Ngân tựa hồ cảm thấy Hàn Mộ không thích hợp, nắm bàn tay hơi lạnh lẽo của cô, "Tiểu Mộ, không sao!"
Cái người này đúng là âm hồn bất tán, hắn đến làm cái gì?
Tay bị Ninh Doãn Ngân nắm trong tay, lòng của Hàn Mộ mới bình tĩnh lại một chút.
"Thược Thược, mở cửa!" Giọng Hàn Mộ có mấy phần vô tâm