Diêu Dao nghe mùi cơm mà đói đến tỉnh.
Thức dậy phát hiện mình nằm trong phòng ngủ tối đen như mực, xốc chăn lên, cơ thể khô mát, Diêu Dao đứng dậy mặc thêm áo ngủ đi đến phòng tắm, phát hiện trên lưng, trước ngực đầy những dấu vết.
Cô hối hận thở dài một hơi, phát hiện Hoắc Không Hiệp đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt như thể đã chuẩn bị tâm lý lĩnh phạt sau khi làm sai chuyện gì, không dám tiến về phía trước.
"Làm cũng làm rồi, đứng ngoài đó làm gì?"
Diêu Dao thắt đai lưng áo ngủ.
Hoắc Không Hiệp mím môi, áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi không khống chế được."
Quên đi, Diêu Dao cũng rất thích, dang cánh tay ôm một cái: "Tôi đói bụng, hết sức rồi."
"Được."
Hoắc Không Hiệp bước tới bế cô lên, Diêu Dao đối với loại hình ôm mặt đối mặt thế này, có chút hoảng sợ.
Tốt xấu gì cô cũng gần năm mươi kí, Hoắc Không Hiệp ôm cô xuống lầu, tay không run, thở không gấp, cuối cùng đặt cô trên ghế trước bàn cơm, còn mình thì đi xới cơm.
Một bát canh gà hầm cải trắng, một phần thịt làm gà om, còn có dưa leo cắt nhỏ làm rau trộn, hạt cơm nở đều.
Diêu Dao phấn khích đến nỗi lập tức gắp một miếng thịt gà lên ăn.
"Thật ngon!"
Diêu Dao cảm thán nói.
"Vậy chị ăn nhiều một chút."
Hoắc Không Hiệp gắp cho cô thêm một miếng thịt gà.
"Được!"
Diêu Dao được ăn ngon đến nổi ánh mắt tràn đầy vui vẻ, cười hì hì ngẩng đầu trả lời Hoắc Không Hiệp.
Ăn cơm no, Diêu Dao vốn định ra sô pha nằm, lại phát hiện sô pha vô cùng thê thảm, từng vệt từng vệt nước trên bề mặt, cô cầm lấy di động bắt đầu gọi cho công ty vệ sinh.
"Chúng ta đi tắm rửa đi."
Diêu Dao tựa vào bàn nấu ăn, nhìn Hoắc Không Hiệp đang rửa chén.
"Để tôi rửa chén xong đã."
Hoắc Không Hiệp bị hai từ ‘chúng ta’ dọa sợ, đây không phải ý tứ tằm cùng nhau sao?
"Trời, để đó cho công ty vệ sinh là được, chúng ta đi."
Diêu Dao lôi kéo cậu lên lầu.
Diêu Dao đứng một bên, áo ngủ rộng thùng thình trên người cô, che che đậy đậy bộ ngực sữa, Hoắc Không Hiệp cứng ngắc đưa lưng về phía cô, ngoan ngoãn mở vòi nước.
"Nói chuyện trước đi, đừng làm gì cả."
Diêu Dao ném áo ngủ cho Hoắc Không Hiệp, nhấc chân bước vào bồn tắm.
Bồn tắm lớn đủ cho hai người, Diêu Dao ngồi trong bồn tắm lớn, mặt nước vừa tới nơi mềm mại của cô, dấu tay cậu lưu lại trên đó vẫn thấy rất rõ, Hoắc Không Hiệp do dự nói: "Bằng không tôi xuống dưới lầu tắm đi."
Diêu Dao nhíu mày: "Cùng nhau là được."
Hoắc Không Hiệp không còn cách nào khác, cẩn thận cởi quần áo rồi bước vào bồn tắm.
Chân hai người cọ sát vào nhau, chân Diêu Dao non mịn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoắc Không Hiệp, Hoắc Không Hiệp cúi đầu nhìn mặt nước.
Diêu Dao suy nghĩ cẩn thận, cười xấu xa trèo lên người cậu, ngồi trong lòng Hoắc Không Hiệp.
"Cậu sao lại cứng ngắc như vậy."
Diêu Dao chọc cậu, kéo bàn tay cậu đặt trước ngực mình.
Diêu Dao cảm nhận được cự long thức tỉnh từng chút một, trở nên cứng rắn, cuối cùng chạm vào hông Diêu Dao.
Diêu Dao cảm giác được toàn bộ, nghiêng đầu nhìn Hoắc Không Hiệp, nắm lấy bàn tay cậu đặt lên ngực mình.
"Sao không giúp tôi tắm rửa?"
Diêu Dao vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ chóp mũi của cậu một chút.
Lông mi, chóp mũi cậu đều vương những giọt nước li ti, cậu so với những giọt nước này còn trong suốt hơn, Diêu Dao rất thích ánh mắt trong veo của cậu, giống như thế giới có bao nhiêu tốt đẹp đều tụ lại trong ánh mắt ấy.
Hơi ẩm như muốn thể hiện ham muốn, tràn ngập trong phòng tắm, Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng xoa bộ ngực sữa cho cô, giống như xoa dịu một buổi chiều làm việc mệt mỏi của cậu vậy, cậu cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay.
Diêu Dao thoải mái nằm trong lòng cậu, thỉnh thoảng chạm vào cặp đùi săn chắc, rồi lại chạm vào cơ bụng của cậu.
Diêu Dao nhắm mắt hưởng thụ cảm giác an nhàn này, Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng giúp cô mát xa cơ thể, bàn tay to thật quy củ, ngay cả khi đụng đến bắp đùi của cô cũng chưa từng tham lam tìm tòi nơi u mật kia.
Thấy Diêu Dao sắp ngủ thiếp đi, Hoắc Không Hiệp ôm cô ra khỏi bồn tắm, Diêu Dao ngoan ngoãn tựa vào ngực cậu, mặc cho cậu giúp cô lau người, sấy tóc.
Hoắc Không Hiệp cúi đầu nhìn vào chỗ kia vẫn cứng rắn như trước, lại nghĩ tới hoa huyệt sưng đỏ của cô có lẽ sẽ không chịu nổi, quyết định không nhìn nữa, ôm cô quay về phòng ngủ, nhét vào trong chăn, Hoắc Không Hiệp vừa định đứng dậy, Diêu Dao kéo tay cậu lại.
"Tôi đi tắt đèn, được không?" Hoắc Không Hiệp dịu dàng nhét lại tay cô vào trong chăn, rồi đi tắt đèn.
Diêu Dao nằm trong lòng cậu, một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Dao bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, dần dần nhớ ra hôm nay là thứ hai, sờ sờ bên cạnh, trống rỗng.
Diêu Dao đoán cậu đi làm bữa sáng, đứng dậy bắt đầu thay quần áo.
Đang lúc Diêu Dao mặc đồ xong, đi xuống lầu, phát hiện Hoắc Không Hiệp đã làm xong bữa sáng, cậu đang ngồi trước bàn ăn đọc sách.
"Sao thế? Cậu muốn xem hết tất cả sách nhà tôi sao?"
Diêu Dao cười cười kéo ghế, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Hoắc Không Hiệp cảm thấy Diêu Dao hôm nay khác hẳn, cô mặc một bộ âu phục đen, cùng một đôi giày cao gót màu bạch kim, cả người lộ ra dáng vẻ giỏi giang và khôn khéo.
Đáng yêu, gợi cảm, hoạt bát, giỏi giang tất cả đều được dung hợp trên người Diêu Dao.
"Ăn đi, ăn xong tôi sẽ đến công ty."
Thấy cậu không nhúc nhích, Diêu Dao đưa sang một lát bánh mì nướng.
"À, được."
Hoắc Không Hiệp đặt cuốn sách qua một bên, bắt đầu ăn sáng.
Diêu Dao sợ tài xế sẽ tiết lộ thông tin về cô nên sáng nay đã nhắn tài xế Lưu nói cô sẽ tự lái xe đến công ty.
Diêu Dao đưa cậu đến gần trường, không đợi cậu nói đã dừng lại ven đường.
"Tôi bị muộn mất rồi, chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi."
Diêu Dao nghiêng đầu nhìn cậu, rồi lại nói thêm một câu: "Quay về nhắn tin đúng lúc một chút."
"Được." Hoắc Không Hiệp đáp ứng, rồi nói: "Tôi phải đi rồi."
"Ừ."
Diêu Dao nhìn bóng dáng cậu rời đi, lập tức quay đầu đến công ty.
Hãng N vừa mới thu mua một viện nghiên cứu, có rất nhiều vấn đề đang chờ Diêu Dao giải quyết, về nhà đã là rạng sáng, vừa nằm xuống đã ngủ mất, ngày hôm sau lại đến công ty từ rất sớm.
Lúc Diêu Dao bớt chút thời gian nhìn đến chiếc điện thoại, Hoắc Không Hiệp một cái tin nhắn cũng không có, liền ném di động sang một bên.
Cứ làm việc liên tục như vậy gần hai tuần, công tác chuẩn bị đưa vào hoạt động của viện nghiên cứu rốt cục cũng hoàn thành, Diêu Dao sau khi nghe thư ký báo cáo liền ném hết tài liệu, rồi về nhà ngủ.
Tỉnh lại đã là 8 giờ tối, Diêu Dao ngủ một ngày chưa được ăn cơm, vì thế gọi điện thoại gọi Gia Gia, tiện thể nhờ cô bạn mang thức ăn mua bên ngoài đến cho mình.
Diêu Dao tay trái cầm gà rán, tay phải cầm đũa ăn đồ chua.
"A thoải mái!" Diêu Dao nằm bẹp trên sô pha, Gia Gia nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ.
"Muộn như vậy, sao không gọi Đại Kim Mao của cậu đưa thức ăn ấy."
Gia Gia rút khăn tay, nhét vào bàn tay đầy dầu mỡ của cô.
"Nhắc tới cậu ta tớ liền tức giận." Diêu Dao ngồi dậy, giận dỗi nói: "Tớ bận hai tuần, cậu ta một chút tin tức cũng không có."
Già già nghi hoặc nói: "Cậu nuôi Đại Kim Mao này không hiểu chuyện lắm nha, đúng là tiêu tiền mua tức giận mà."
Nhắc tới tiền, Diêu Dao đột nhiên nhớ ra, vỗ đùi: "Bọn tớ còn chưa nói qua chuyện tiền bạc."
Gia Gia tỏ dáng vẻ đã hiểu liền gật đầu: "Này thì đúng rồi, làm gì có ông chủ nào nói bao nuôi mà không trả tiền đâu. Có lẽ người ta cảm thấy cậu không dựa vào được nên đi tìm người khác rồi."
"Không thể nào." Diêu Dao chắc chắn nói, "Đại Kim Mao của tớ không phải là người như vậy."
"Hai người không phải đang nói chuyện yêu đương chứ, chị hai?"
Gia Gia thấm thía nói: "Hai người mới gặp có vài ngày nha, cậu hiểu biết nhân phẩm người ta sao? Cậu không trả tiền, không phải cậu nói ba cậu ta sinh bệnh sao? Người ta làm sao chữa bệnh? Khẳng định đã đi tìm nhà khác đòi tiền rồi."
Diêu Dao bị nói như thế có chút oan ức, nhưng cô thật sự cảm thấy Đại Kim Mao của cô sẽ không như thế.
Gia Gia khuyên cô không nổi, khoát tay: "Tớ mặc kệ, đều là chuyện của hai người."
"Ngày mai tớ sẽ đi tìm cậu ấy."
Diêu Dao hung hăng cắn một ngụm chân gà: "Đại học S, tớ đây quá quen rồi."
Diêu Dao ngày hôm sau rời khỏi giường từ rất sớm, đến Đại học S.
Diêu Dao hôm nay mặc áo sơ mi trắng viền ren, váy dài kẻ ô màu xám, mang đôi giày vải cao cấp, thoạt nhìn giống như một sinh viên mới vào đại học.
Diêu Dao nhìn hộp thoại của hai người, tin cuối là cuộc đối thoại của hai tuần trước, ngón tay cô nhẹ nhàng nhấn vài cái rồi xuống xe đi đến tòa nhà thực nghiệm.
Ở một chỗ khác trong phòng thực nghiệm, điện thoại Hoắc Không Hiệp đột nhiên reo liên tục, Hoắc Không Hiệp lặng lẽ lấy di động ra xem, cây bút trong tay "Lạch cạch" rơi trên bàn.
Là Diêu Dao, bốn lần chuyển khoản, mỗi lần năm vạn* tệ.