Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 7 sô pha (H)

Trước Sau

break

 

"Vậy nên, cậu bao nuôi một chàng trai còn chưa từng yêu đương." Gia Gia kết luận: "Đúng là đầu gỗ."

 

"Ừ." Diêu Dao gật đầu, nhìn cô bạn dùng chiếc nĩa cắt vụn miếng bánh ngọt, rồi cô gọi phục vụ thêm món khác.

 

"Tớ nhớ không lầm cậu nói chỉ ngủ cùng mỗi người một lần sao?" Gia Gia nghi hoặc hỏi: "Tớ nhớ rõ bộ dáng đẹp trai và sạch sẽ của cậu ta, cao lớn lại cường tráng." Gia Gia cố gắng nhớ lại. "Cậu thích kiểu người này sao, bảo sao chưa từng nói đến yêu đương, tớ vẫn còn nhớ mối tình đầu của cậu..."

 

"Được rồi, tớ đã sớm quên rồi." Diêu Dao lấy một miếng bánh nhét vào miệng cô: "Tớ chỉ là không muốn tuổi trẻ của cậu ấy bị trì hoãn vì chuyện tiền nong mà thôi. Còn là sinh viên thì vẫn nên học hành chăm chỉ."

 

Gia Gia hừ lạnh: "Nếu cậu tốt bụng như vậy, tại sao không cho tớ tiền đi?"

 

Diêu Dao lập tức trở mặt, xem thường, "Nói về cái này", cô dừng lại: "Cậu đến trễ một tiếng nha. Tối nay nhất định phải mời tớ ăn thịt bò đó!"

 

Gia Gia thở dài bất lực, tự biết mình đuối lý, đành bắt đầu gọi điện cho nhà hàng đặt chỗ.

 

Diêu Dao cầm điện thoại lên nhìn nhìn, vẫn không có tin tức gì từ cậu.

 

Gọi điện thoại xong, Gia Gia liếc mắt một cái, “Đại kim mao” sao? Lại nhìn thấy vẻ mặt Diêu Dao buồn rười rượi, tựa như cô gái nhỏ đang rối rắm trong tình yêu. Chắc Diêu Dao không thích Hoắc Không Hiệp kia đâu nhỉ?!!

 

Gia Gia mím môi, sâu xa nói: "Tớ nhắc nhở cậu, chơi đùa thì có thể. Nếu thực sự động tình, cậu lập tức tỉnh táo đi. Hai người không cùng đường, thực sự không thể đi cùng nhau."

Diêu Dao bĩu môi, thè lưỡi: "Ai cần cậu lo."

"Tớ mặc kệ, hôm nay có muốn đến B1 không?" Gia Gia hỏi.

 

Cô nhớ đến cuộc gọi không quá thân thiện với Kỳ Kỳ, lại nghĩ về Hoắc Không Hiệp.

 

"Thôi đi." Diêu Dao khoanh chân, dựa vào ghế sofa nói một cách uể oải, "Ăn no tớ sẽ về nhà, mệt quá."

 

Chín giờ, Hoắc Không Hiệp và những người khác bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.

"Kỳ thi này thật bất thường." Lão Hắc ngửa mặt thét gào, Hoắc Không Hiệp gật đầu đồng ý, "Đúng là có hơi khó một chút."

 

"Một chút?" Lão Hắc thở dài, "Cậu đang nói tiếng người sao? Tớ sắp chết đói rồi, đi phố ăn đằng sau đi. "

 

Có một con đường phía sau trường đại học S, đều là những món vừa ngon vừa rẻ, là nơi tụ tập của sinh viên nơi này.

 

Hoắc Không Hiệp lắc đầu, "Tớ không đi đâu, tớ phải về nhà chăm ba. Ngày mai còn phải đi học bù, buổi tối sẽ không về."

 

Lão Hắc nhíu mày, đưa tay sờ bụng Hoắc Không Hiệp, toàn là cơ bắp cứng rắn, "Cậu nhìn đi, còn không có miếng thịt nào. Đi ăn rồi mua một ít về cho chú nữa." Nói xong liền kéo Hoắc Không Hiệp đi.

 

Trong lúc chờ cơm, Hoắc Không Hiệp lấy điện thoại ra. Thấy Diêu Dao đã gửi cho cậu vài biểu cảm vào mấy giờ trước.

 

Hoắc Không Hiệp nghi ngờ nhìn chằm chằm vào điện thoại, là một chú gấu đang nguýt dài? Là tức giận sao?

 

Vì thế liền trả lời: "Chị giận sao?"

 

Diêu Dao đang ăn khoai tây chiên và xem một bộ phim trên ghế sofa, thầm nghĩ tin nhắn này cũng hay quá rồi. Nếu cô trả lời "tức giận", thế chẳng phải chứng tỏ cô đang quan tâm cậu sao? Nhưng cô thực sự có hơi tức giận, giận cậu không chủ động tìm cô.

 

Điện thoại rung lần nữa, là Hoắc Không Hiệp nhắn tin tới: "Khi nãy tôi làm bài kiểm tra, vừa xong."

 

Diêu Dao không giận nữa, hỏi: "Ngày mai cậu có thời gian không?"

 

Hoắc Không Hiệp ngoan ngoãn khai báo lịch trình: "Buổi sáng muốn đến bệnh viện. Buổi chiều học bù 5 giờ tan."

 

Diêu Dao hừ một tiếng, dám bận rộn hơn cả cô?

 

"Vậy thì 5 giờ đến đi." Sau khi trả lời, cô không thèm nhìn nữa, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem phim của mình.

 

Lão Hắc cảm thấy kỳ quái. Hoắc Không Hiệp không những đang chăm chú nhắn tin, khóe miệng còn thỉnh thoảng mang theo nét cười.

"Nói chuyện với ai thế?"

 

"À." Hoắc Không Hiệp giải thích: "Bọn trẻ tớ dạy kèm có đề cần hỏi."

 

Lão Hắc cảm thán, người chăm chỉ chính là chăm chỉ mà, thậm chí giảng bài cũng vui như vậy.

 

Không nghĩ mình xem phim đến tận 4 giờ sáng. Diêu Dao ngủ thẳng một giấc đến 2 giờ chiều mới bị điện thoại của trợ lý đánh thức.

 

Lúc đang làm việc trong văn phòng, cô bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn, nhìn lên đồng hồ, đã là 5 giờ 15.

 

Diêu Dao ra mở cửa. Cửa vừa mở, liền thấy ‘Đại kim mao’ của mình.

 

"Cậu đến rồi." Diêu Dao nói, "Cậu đợi tôi một lúc, tôi đang xem tài liệu." Nói liền đi về hướng văn phòng, nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại quay đầu nói thêm một câu: "Tôi đói bụng."

 

Hoắc Không Hiệp ngây người gật đầu, "À, được."

 

Hôm nay Diêu Dao ăn mặc rất giản dị, áo ngắn tay màu đen lớn in hoa tiết, cô không mặc quần, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu đen, kích thước không hợp lắm, hầu hết mông đều bị lộ ra ngoài. Còn có đôi chân trắng thon dài thật chói mắt.

 

Hoắc Không Hiệp ở cửa sửng sốt một lúc mới lấy lại được tinh thần, xỏ dép vào bếp.

 

Có vẻ như cô đã mua đồ ăn. Tủ lạnh khác hẳn hôm qua, đồ ăn được xếp đầy bên trong.

 

Hoắc Không Hiệp suy nghĩ vài món, rồi mới đưa ra quyết định. Cậu xắn tay áo và bắt đầu nấu ăn.

 

Diêu Dao cảm thấy không khí trong phòng khác hẳn sau khi Hoắc Không Hiệp đến, là hương vị thuộc về Hoắc Không Hiệp. Nó khiến cho Diêu Dao bồn chồn, cô đóng tập hồ sơ lại rồi đi đến phòng bếp.

 

Hoắc Không Hiệp đang thái cà rốt. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu be, tùy tiện mở hai cúc trên, dưới hầu kết chính là xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện. Chiếc áo có chút chật. Cơ bắp nơi cánh tay bị lộ ra khi cậu thái rau. Chiếc áo được bỏ vào trong quần, có chỗ phồng ra khiến thắt lưng gầy gò của cậu hiện ra rõ ràng.

 

Hoắc Không Hiệp cảm nhận được sự tồn tại của cô, ngước mắt hỏi: "Chị đọc xong tài liệu rồi sao?"

 

Thời khắc cậu ngước mắt lên, hàng mi dài nhấp nháy, đôi mắt điềm tĩnh lại trong trẻo, ánh mắt kia không hề mang theo bất kỳ tia tạp chất nào.

 

Diêu Dao nuốt nước bọt, lắc đầu.

 

Hoắc Không Hiệp nghĩ cô đang đói. "Chờ một chút, tôi đang hầm gà."

 

Diêu Dao chống tay, ngồi vào bàn nấu ăn, liếʍ môi, "Tôi đói bụng."

 

Hoắc Không Hiệp không hiểu, "Chị muốn ăn bánh mì trước không? Để tôi xem..."

 

Cậu còn chưa nói xong, bắp chân đã bị đôi chân mảnh khảnh của cô câu lấy, kéo về trước mặt cô. Cậu biết, Diêu Dao không phải muốn ăn thực phẩm.

 

Là muốn ăn cậu.

 

Diêu Dao hôn nhẹ lên cằm cậu, một vài sợi râu nhỏ khiến môi Diêu Dao ngứa ngáy. Cô cởi từng cúc áo của cậu, thân thể lực lưỡng lộ ra trước mắt cô.

 

Hơi thở Hoắc Không Hiệp có chút loạn vì sự khiêu khích của cô, cậu lý trí nói, "Có muốn tôi tắm rửa trước hay không? Tôi đã ở bên ngoài cả ngày."

 

Diêu Dao lắc đầu, đôi môi mát lạnh chặn miệng cậu lại. Cậu vẫn luôn nóng như vậy, Diêu Dao đưa lưỡi, cố gắng hấp thụ sự ấm áp ấy. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của cậu tiến vào gấu áo rộng thùng thình của cô, hướng lên trên, chạm vào sự mềm mại của cô. Diêu Dao không mặc đồ lót, hiện tại Hoắc Không Hiệp hoài nghi cô mặc như vậy là để cho cậu thuận tiện hành động sao?

 

Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng xoa đầu ti, Diêu Dao vòng tay qua cổ cậu, tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này.

 

"Ừm..." Diêu Dao khẽ hừ một tiếng, chân cô quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp.

 

Không khí ngày càng nóng, Diêu Dao hôn ngày càng sâu, như thể muốn hút hết tất cả hương vị của cậu. Hoắc Không Hiệp không cam lòng yếu thế, đầu lưỡi cùng cô dây dưa. Lực bàn tay cũng dần lớn, đầu ti trong tay đã trở nên cứng rắn, cậu xấu xa kéo mạnh lên. Tay kia vạch chiếc qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, chiếc quần của Diêu Dao bị kéo căng ra thành một sợi dây ma sát vào hạt đậu sưng phồng, Không Hiệp dùng ngón tay gảy lên xuống.

 

"A" Hoắc Không Hiệp càng hôn càng dùng sức, Diêu Dao rốt cục chịu không nổi, và ngẩng đầu thở dốc. Động tác này khiến ngực cô ưỡn cao, Hoắc Không Hiệp dứt khoát cởi bỏ quần áo của cô, mái tóc đỏ thẫm tương phản hoàn toàn với làn da trắng mịn của cô, thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác người khác. Hoắc Không Hiệp cúi đầu, miệng ngậm lấy cái núm cứng rắn của cô. Bàn tay vuốt ve nơi ŧıểυ huyệt đã sớm ướt đẫm, cậu vươn ngón trỏ vào cửa huyệt gảy lên xuống.

 

"Ừm... đừng làm vậy... a!" Diêu Dao không còn chút sức lực, ôm lấy đầu cậu, như thể dâng hết bầu ngực trắng mềm vào miệng cậu. Hoắc Không Hiệp thật muốn toàn bộ bầu ngực của cô hút vào miệng mình mà nhấm nháp, nhưng tiếc là không được, chỉ có thể mυ"ŧ được một chỏm nhỏ, Không Hiệp dùng răng nhẹ nhàng cắn vào đầu ti của cô. Thời điểm Không Hiệp buông ra, chiếc bánh bao nhỏ còn đong đưa trong không khí, nước bọt trong suốt lấp lánh.

 

"Ừm... đến sofa đi!" Diêu Dao cảm thấy nước của cô đang chảy từ đùi xuống bàn nấu ăn, chân vẫn quấn quanh thắt lưng Hoắc Không Hiệp, nơi kia của cậu có thể thấy rõ sau chiếc quần dài, tựa như có thể nảy ra bất cứ lúc nào.

 

Hoắc Không Hiệp ôm lấy cô, đi đến sofa.

 

Cậu cởi đồ, ánh mắt gắt gao nhìn Diêu Dao đang nằm trên sofa.

 

Cơ thể cô chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu đen. Cả người phát trắng nõn dịu dàng, bàn tay ôm lấy ngực, động tác này vô tình siết chặt hai khối mềm mại lại với nhau, tạo thành một cái khe thật sâu. Bên dưới là thảm cỏ thưa thớt, chiếc qυầи ɭóŧ bị xoắn nằm giữa huyệt hoa lầy lội, ghì hai cánh hoa trắng nõn, đôi chân vẫn vô thức quấn lấy bắp chân cậu.

 

Hoắc Không Hiệp cởi không còn một mảnh, đây là lần đầu tiên Diêu Dao tỉnh táo nhìn thấy thân thể trần trụi của cậu. Trời vẫn còn sáng, giữa thời khắc của hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu rọi vào cơ thể cậu, làm tỏa ra một mảnh sức sống vô hạn.

 

Hoắc Không Hiệp bế Diêu Dao lên đặt ngồi đối mặt với mình, hang nhỏ của cô đối diện với vật nóng của cậu.

 

Hoắc Không Hiệp đỡ eo cô, bắt đầu để cô ngồi xuống.

 

Hoắc Không Hiệp nhìn thấy ©ôи th!t của mình dần đi vào hang động của cô, cậu hít một hơi.

 

Thật chặt. Rõ ràng hôm trước vừa mới làm xong, mà hôm nay đã chặt như vậy, giống như phải dùng lực cố gắng mở từng lớp bị đóng chặt của cô.

 

"A" Diêu Dao thỏa mãn than một tiếng. Miệng nhỏ như bị đói khát trong một thời gian dài, ngậm chặt ©ôи th!t của cậu.

 

Có tiếng cười khúc khích, Diêu Dao cảm thấy đã ngồi xuống chạm đáy, bèn thử di chuyển một chút.

 

"Ừm, thật tuyệt" Diêu Dao ngẩng đầu lên, miệng thì thầm.

 

Hoắc Không Hiệp cảm thấy cô di chuyển quá chậm, lại thấy sự thích thú của cô. Vì thế, hai tay cầm lấy hai bầu ngực đầy đặn, bắt đầu nhào nặn theo tiết tấu của cô.

 

"Mạnh một chút..." Diêu Dao mơ màng nhìn Hoắc Không Hiệp, đôi mắt mị hoặc, mái tóc cũng đang gợn sóng theo chuyển động của cô. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Hoắc Không Hiệp nhìn đến đỏ mắt, tay cậu cầm lấy một sợi dây qυầи ɭóŧ của cô dùng sức nhấc lên, chiếc quần lập tức cọ xát vào hoa hạch sưng phồng.

 

"A" Diêu Dao nắm chặt vai Hoắc Không Hiệp, sự phấn khích đột nhiên kia khiến cô lên đỉnh.

 

Hoắc Không Hiệp vén mái tóc đỏ của cô ra sau, áp tay vào trán cô, nói, "Chị thật tuyệt, giờ đến lượt tôi."

 

Đây là lần đầu tiên Hoắc Không Hiệp nói chuyện khi bọn họ làʍ t̠ìиɦ. Diêu Dao chỉ cảm thấy giọng của cậu thật dễ nghe, khiến cô tê dại, mơ hồ. ŧıểυ huyệt vốn đang run rẩy, nay lại co giật. Không đợi Diêu Dao kịp phản ứng ý tứ câu nói kia, “xoẹt” một tiếng, chiếc qυầи ɭóŧ đang tra tấn cô bị xé mất.

 

Hoắc Không Hiệp nắm lấy eo cô, bắt đầu cọ xát nhanh chóng.

 

"Ừm... cậu chậm một chút a a " Diêu Dao bị ©ôи th!t cứng nóng của cậu thúc liên tục, qυầи ɭóŧ bị xé rơi xuống, ©ôи th!t lại vào sâu hơn vài phần, Diêu Dao hiếm khi dùng tư thế nữ ở trên như vậy, người có thể khiến cô có đòi hỏi này chỉ có Hoắc Không Hiệp. Diêu Dao cảm thấy cậu đã thúc vào nơi sâu thẳm trước giờ chưa có ai khai phá của cô.

 

Quá nhanh, Diêu Dao không thể vịn vai của Không Hiệp, vì vậy cô dùng hai tay ôm lấy đầu cậu, bầu ngực không ngừng đong đưa trước mắt cậu. Hoắc Không Hiệp ngậm lấy đầu ngực mυ"ŧ vào.

 

"Không Hiệp, Không Hiệp, cậu, quá sâu a a!" Thời điểm thét lên tên cậu, ©ôи th!t dường như lại lớn hơn một chút, mạnh mẽ đâm vào nơi mềm mại của cô, cực khoái.

 

"ừm... hừ" Dâm thủy thấm ướt ©ôи th!t cực nóng của cậu như lần trước, Diêu Dao hết sức lực, nếu không phải Hoắc Không Hiệp giữ eo cô, thì cô đã mềm nhũn.

 

Trong phòng khách lại vang lên tiếng cười khúc khích, nếu như bình thường Hoắc Không Hiệp còn ý thức, cậu sẽ đỏ tai. Nhưng hiện tại cậu đã bị yêu tinh trước mặt đoạt mất lý trí. Tất cả những gì cậu biết là một chút mềm mại, một chút nóng bỏng của cô đang ngậm nơi đó của cậu không tha, cậu chỉ có thể hung hăng cọ xát mới có thể hả giận. Hai viên to lớn đập vào ŧıểυ huyệt nhỏ bé của cô, tê dại, cô lại không biết làm thế nào để ngăn cậu lại, chỉ còn lại cơn co thắt vô thức của cái miệng nhỏ, một lần lại một lần đưa cô vào cơn cực khoái.

 

"Không Hiệp, tôi muốn..." Dâm thủy chảy lên đùi, nhưng cậu không thèm để ý. Cảm nhận cái miệng nhỏ bên dưới bắt đầu kêu gào, Hoắc Không Hiệp biết cô lại sắp đạt cực khoái. Cậu cắn cánh môi mềm mại của cô, nói, "Chờ tôi, chúng ta cùng nhau tới."

 

Diêu Dao gần như mất đi ý thức, chỉ cảm thấy cậu làm rất nhanh lại rất nhiều lần. Hoắc Không Hiệp nắm chặt eo cô, bắt đầu nước rút cuối cùng. Sau hàng chục lần, Diêu Dao cảm thấy ©ôи th!t trong lỗ nhỏ của cô đã to đến mức đáng sợ, dường như muốn đâm rách cô. Diêu Dao không chịu nổi vật nóng lớn đến vậy, khóc lóc, cố gắng trốn thoát. Nhưng cô trốn không thoát, Hoắc Không Hiệp gầm nhẹ, tay gắt gao giữ chặt lấy cô, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào cơ thể cô.

 

"Ừm... a..." Một lượng lớn dâm thủy từ động nhỏ, theo dòng ý thức của cô, chảy ra ngoài. Diêu Dao ngất xỉu.

 

 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương