Năm đó, giáo sư của Diêu Dao cũng họ Diêu. Diêu Dao học giỏi, tính tình lại dễ thương. Con cháu Diêu giáo sư đều sống ở nước ngoài, chỉ có hai vợ chồng ông ở cùng nhau. Sau khi Diêu Dao tốt nghiệp, thỉnh thoảng cũng hay đến thăm hai ông bà. Bà Diêu thương Diêu Dao còn hơn đứa cháu gái của mình.
Năm ba, Diêu Dao thường dành cả ngày trong phòng thí nghiệm, cô đoán Hoắc Không Hiệp bây giờ có lẽ cũng ở đó. Theo ký ức, cô tìm thấy tòa nhà thí nghiệm.
Tòa nhà thí nghiệm đã được sửa sang lại, số phòng cũng bị thay đổi, chỉ có âm thanh ồn ào của vật liệu và mùi khu khú của tài liệu nhắc nhớ cô rằng dường như chẳng có gì thay đổi cả. Cô dường như vẫn là một sinh viên đại học, mỗi ngày đều phải tới nơi này báo cáo.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút." Diêu Dao ngăn một nam sinh lại, "Cậu có biết giáo sư Diêu đang ở tầng mấy không?"
Các nam sinh vốn hiếm khi nhìn thấy các cô gái trong khoa hàng không vũ trụ, họ lại còn xinh đẹp như vậy, lập tức kích động: "Biết, biết, em chờ anh trước nhà vệ sinh một chút, anh sẽ đưa em đến đó."
Diêu Dao chỉ muốn nói cô có thể tự tìm, nhưng vừa dứt lời, cậu nam sinh nhanh như chớp đi vào nhà vệ sinh, chưa đầy hai phút sau, cậu ta lại chạy trở ra.
Trên đường lên lầu, nam sinh kia bắt đầu bắt chuyện: "Anh chưa thấy em bao giờ, là nữ sinh khóa dưới sao?" Diêu Dao mỉm cười không nói, nụ cười làm nam sinh lác mắt, còn tưởng cô thẹn thùng.
"Tên anh là Thân Vũ, em cứ gọi là Lão Hắc là được, vì anh da đen ấy mà." Lão Hắc lắc đầu ngượng ngùng rồi tiếp tục, "Này, là em không biết đó thôi, thầy Diêu rất bất thường. Anh đã vượt qua kỳ thi cuối cùng, sau lại còn muốn bọn anh thi lại lần nữa. " Lão Hắc nhăn mặt nói.
"Hoắc Không Hiệp cùng khóa với cậu sao?" Diêu Dao nghiêng đầu hỏi cậu ta.
"Em biết cậu ta à?" Lão Hắc khiếp sợ hỏi, xong rồi, cô ấy tới tìm Hoắc Không Hiệp, cậu không có đất diễn trò rồi.
"Ừm." Diêu Dao gật đầu, chiếc váy xếp ly tung bay theo bước chân của cô, mái tóc đỏ thẫm còn đáng chú ý hơn, những nam sinh ngang qua không nhịn được cũng ngoái đầu nhìn cô vài lần.
"Chính là nơi này, Lão Hoắc cũng ở đây." Lão Hắc dẫn cô đến cửa phòng thí nghiệm, uể oải nói, "Anh vào trước đây."
"Cảm ơn cậu." Diêu Dao khẽ gật đầu, bày tỏ lòng biết ơn.
Diêu Dao nhìn vào trong qua cửa sổ bằng kính. Thầy Diêu đang lưu loát cắt vật liệu và giải thích phương pháp. Sinh viên bên dưới nhíu mày nhăn mặt nhìn vào vật liệu trước mặt.
Diêu Dao vừa thoáng nhìn đã thấy Hoắc Không Hiệp. Cậu có vẻ giỏi hơn cô của năm đó, bất kể so về kỹ thuật, độ chính xác hay tốc độ, cậu vẫn tốt hơn cô.
Diêu Dao vừa ý gật đầu, đại kim mao của cô thật tuyệt vời.
Lão Hắc khi nãy dẫn đường cho cô nói với Hoắc Không Hiệp mấy câu, Không Hiệp nhìn ra cửa đã liền thấy cô.
Hai tuần không gặp, cô vẫn không có gì thay đổi, quần áo hôm nay mặc cũng tốt lắm, hai chân thẳng tắp đứng trước cửa, lưng còn mang theo một chiếc balo, hệt như một sinh viên.
Thầy Diêu thấy học trò đều nhìn ra cửa, cũng quay đầu nhìn qua liền phát hiện là con bé Diêu Dao.
Thầy Diêu chậm rãi đi về phía cửa. Hoắc Không Hiệp và Lão Hắc, cùng các sinh viên khác đều đang suy nghĩ, thôi rồi, thế nào mỹ nữ kia cũng bị mắng.
Thầy Diêu mở cửa, cười ha hả nói: "Sao lại đến đây, con còn chưa bị mắng đủ?"
Mọi người khiếp sợ. Cô gái này chẳng lẽ là đàn chị khóa trên?
Diêu Dao cũng cười hì hì nói: "Cũng lâu rồi không gặp được thầy."
Diêu Dao thoải mái theo thầy Diêu vào phòng thí nghiệm. Thầy Diêu bắt đầu giới thiệu: "Đây là sinh viên khóa trước, Diêu Dao, người năm đó đã nhận được học bổng toàn phần của Viện Công nghệ California, giỏi hơn mấy đứa không biết bao nhiêu lần."
Ông giáo thở dài: "Tiếp tục cắt đi, thất thần làm gì?" Rồi lại nhìn Diêu Dao nói: "Con đến rồi thì giúp thầy xem bọn chúng có gì không ổn đi. Thầy không muốn nhắc lại lần nữa."
Diêu Dao gật đầu, bắt đầu giải thích từng bước một.
Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cô vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai nho nhỏ đeo một chiếc đinh đính kim cương, trông cô thật tinh tế. Cô nghiêm túc chỉ ra những lỗi sai của mọi người, còn tự mình làm mẫu. Sau một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đến chỗ Không Hiệp.
"Bạn học Hoắc, nghe danh đã lâu." Diêu Dao vươn tay muốn cùng cậu chào hỏi.
Hoắc Không Hiệp không biết cô đang muốn làm gì, đành cùng cô bắt tay.
"Chị Diêu." Hoắc Không Hiệp chỉ nói hai từ như thế, cũng không nói thêm gì nữa, bởi những ngón tay mảnh khảnh của cô lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay Không Hiệp.
"Để tôi xem cậu có chỗ nào làm chưa tốt nhé." Diêu Dao bước về phía trước, Hoắc Không Hiệp bên cạnh có thể ngửi thấy hương thơm của cô. Cô dường như chỉ xịt loại nước hoa này, một chút thanh tao và một chút bướng bỉnh, rất hợp với cô.
Diêu Dao nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Bạn học Hoắc, mọi thứ cậu đều làm rất tốt, nhưng lại không biết liên lạc với tôi."
Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, Hoắc Không Hiệp vừa định giải thích. Cô đã xoay người, sang giúp người khác.
Lão Hắc ở bên cạnh âm thầm nhìn hai người, trực giác nói với cậu ta, nhất định hai người này có vấn đề!
Ông giáo hôm nay đại xá, cho lớp tan sớm. Diêu Dao muốn theo thầy tán gẫu một chút, ông giáo đã vội xua tay.
"Thầy còn không biết con sao? Lão già này xứng để con ăn mặc như thế sao?" Người nhìn thấy tâm tư của Diêu Dao, cô mỉm cười.
"Là ŧıểυ Hoắc đi." Ông già nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô.
"Sao thầy lại biết?" Diêu Dao ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên một phòng, con chỉ nhìn mỗi nó." Ông giáo già lắc đầu thở dài. "Nó so với con năm đó còn muốn giỏi hơn, cũng có thiên phú, chỉ là nghe nói gia cảnh không được tốt." Thầy Diêu nhìn cô, vỗ vỗ vai: "Đi đi."
"Giờ con đi trước. Hôm nào lại tìm thầy và bác Diêu cùng ăn một bữa cơm nhé." Diêu Dao nói.
"Đi đi, bữa nào làm bánh chẻo sẽ gọi con đến." Ông giáo già khoát tay, ý bảo cô rời đi.
Diêu Dao ra khỏi phòng thí nghiệm, thấy Hoắc Không Hiệp đang đợi ở cửa.
Mọi người lúc này đã đi ăn hết, hành lang không một bóng người, thật im ắng, hai người đi cạnh nhau.
Hoắc Không Hiệp mở miệng trước: "Tôi không thể nhận tận hai mươi vạn." Hoắc Không Hiệp nói, "Quá nhiều."
"Cậu không định giải thích lý do không gửi tin nhắn cho tôi trước sao?" Diêu Dao dừng lại, khoanh tay ngực.
"Tôi sợ sẽ làm phiền chị, tôi cảm thấy chị rất bận rộn, sợ sẽ trì hoãn công việc của chị." Hoắc Không Hiệp nói.
"Cậu thực sự nghĩ như vậy?" Diêu Dao nhìn cậu, cảm giác cậu gầy đi không ít. Góc cạnh của khuôn mặt đã trở nên rõ ràng hơn.
"Thật." Hoắc Không Hiệp chân thành gật đầu, Diêu Dao không nghi hoặc, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Hai mươi vạn đó cậu cứ cầm lấy, giữ nó cũng được, tiết kiệm hay tiêu xài đều được. Nếu dám trả lại cho tôi, tôi sẽ chuyển thêm hai mươi vạn nữa." Diêu Dao nhìn cậu nghiêm túc nói, "Đừng bao giờ cảm thấy không đáng giá, tin tôi, hai mươi vạn kia, so với Hoắc Không Hiệp cậu, quả thực không đáng nhắc đến.”
Hoắc Không Hiệp nhìn cô, không nói nữa. Hai người bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, thấy Lão Hắc đang chờ ở cửa.
"Lão Hắc?" Hoắc Không Hiệp nhìn thấy cậu ta, không biết nên giải thích việc hai người đi cùng nhau thế nào.
"Chị Diêu." Lão Hắc nhìn hai người đi cạnh nhau. Hoắc Không Hiệp chưa bao giờ đi cùng một cô gái. Diêu Dao là người đầu tiên.
"Lão Hoắc, sao còn không giới thiệu chị Diêu với tôi?" Lão Hắc huých khuỷu tay Hoắc Không Hiệp, nháy mắt nhắc nhở cậu.
Diêu Dao cười nói với Lão Hắc: "Cậu hiểu lầm rồi, Giáo sư Diêu bảo tôi cùng cậu ấy trao đổi chút chuyện, thầy nói cậu ấy rất có thiên phú."
Diêu Dao hào phóng nhìn Lão Hắc, "Có thể cho tôi mượn cậu ấy một chút không?"
Lão Hắc lập tức hiểu ý, ra dấu oán giận với Hoắc Không Hiệp một lần nữa, rồi mới chạy mất.
Kỳ thực, Diêu Dao hoàn toàn có thể nắm lấy tay Hoắc Không Hiệp, nói rằng cô là bạn gái của cậu, nhưng điều đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, Diêu Dao nghĩ tốt hơn là không nên làm như vậy.
"Về nhà sao?" Diêu Dao hỏi.
Hoắc Không Hiệp gật đầu.
Từ khi ra khỏi trường, cậu vẫn bảo toàn vẻ trầm mặc như vậy. Diêu Dao cảm thấy được chỗ kỳ quái, bèn đỗ xe bên lề đường.
"Sao cậu không nói gì cả?" Diêu Dao quay đầu định chất vấn, đột nhiên bị cậu áp sát hôn tới.
Không Hiệp hôn rất ôn nhu, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, đầu lưỡi tách cánh môi cô, liếʍ mυ"ŧ, như thể muốn liếʍ sạch son môi mới chịu bằng lòng bỏ qua cho cô.
Hôn được một lúc, cậu mới buông cô ra. Diêu Dao bị hôn đến mơ hồ, đôi mắt ầng ậng nước, nhìn cậu.
"Thực xin lỗi." Hoắc Không Hiệp nói, "Về sau mỗi ngày đều sẽ liên lạc với chị."
Diêu Dao tiến đến, hôn lướt lên môi cậu: "Nhớ kỹ những gì cậu nói."
Hai người quyết định đến siêu thị trước. Khi đi mua đồ ăn, bây giờ là buổi trưa ngày thường nên có rất ít người trong siêu thị. Diêu Dao nhìn vào giỏ hàng, tâm tình vui vẻ muốn chơi đùa.
"Cậu từng thấy trẻ con ngồi trong xe đẩy chưa?" Diêu Dao ôm lấy cánh tay Hoắc Không Hiệp hỏi.
"Đã từng thấy." Hoắc Không Hiệp gật đầu, không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này.
"Tôi cũng muốn ngồi." Đôi mắt cô long lanh nhìn cậu.
Hoắc Không Hiệp không nói gì, cũng không còn cách nào, cậu bước tới, ôm cô vào xe đẩy.
Sau khi cô ngồi vào, Hoắc Không Hiệp thấy váy cô mặc hôm nay thật ngắn! Không gian trong xe đẩy lại nhỏ. Chân Diêu Dao không thể duỗi ra được. Đôi chân thon dài chỉ có thể đặt bên ngoài. Váy bị kéo đến nửa đùi.
Hoắc Không Hiệp đen mặt, nghiêm túc ôm cô, một lần nữa bế ra ngoài.
"Sao vậy?" Diêu Dao không vui, cô nghiêng đầu cắn một miếng vào cánh tay cậu. Hôm nay cậu mặc áo trắng, dấu son môi in trên tay áo, đặc biệt dễ thấy.
"Có quy định, người lớn không thể ngồi." Hoắc Không Hiệp bình tĩnh nói.
"Nói bậy." Diêu Dao không muốn so đo, thấy khoai tây chiên liền đi đến lựa một chút.
Hai người mua một vài túi đồ ăn, Diêu Dao vừa mới bước vào nhà đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Hoắc Không Hiệp đột nhiên ấn cô vào cửa mà khi dễ. Thức ăn trong tay cô “bịch” một tiếng rơi đầy mặt đất.
Hoắc Không Hiệp mạnh mẽ hôn cô. Hoàn toàn khác với nụ hôn khi nãy, như thể muốn nuốt trọn lấy cô. Diêu Dao không thở nổi, cô dùng tay đẩy cậu ra. Một bàn tay của cậu liền dễ dàng khống chế cả hai cổ tay thon thả của cô , kéo cao qua khỏi đầu cô. Diêu Dao cảm thấy mình như chú cá nhỏ nằm trên thớt, cô giãy dụa muốn thở, nhưng cậu hôn càng sâu, càng kích động.
"Ưm..." Diêu Dao hừ hai tiếng, tay cậu mò vào váy, xé chiếc qυầи ɭóŧ của cô, ngón trỏ duỗi ra, chạm vào cửa huyệt bên dưới rồi đột nhiên đút vào.
"A!" Diêu Dao mở to mắt nhìn cậu, Hoắc Không Hiệp cũng không cam lòng yếu thế nhìn cô, giống như đang đánh một ván cờ.
Cứ như vậy hôn cô, bên dưới đã ướt sũng, hai tuần chưa chạm vào, cái miệng nhỏ dường như hoan nghênh cậu trở lại, chủ động ngậm lấy ngón tay cậu.
Hoắc Không Hiệp chỉ cảm thấy cô thật cợt nhả mặc cái gì cũng thật cợt nhả, không lúc nào không câu dẫn cậu. Cậu lý trí như vậy mà cô còn có bản lĩnh đi quyến rũ cậu, làm cho cậu mỗi lần thấy đều muốn nổi điên.
Như vậy chỉ có thể để một mình cậu có thể nhìn thấy cô!