Nghe anh nói vậy, Lâm Xa lại cười hỏi: “Nghe nói vụ án của Chu Dương là anh tiếp nhận.”
Ngày hôm qua anh mới gặp mặt cùng Chu Dương, hôm nay tin tức đã để lộ đến phía đối diện, Từ Triệt nhướng mày, tiếng nói bình đạm: “Quý công ty nắm tin nhanh thật.”
Lâm Xa đẩy lên gọng kính vàng, khóe miệng mỉm cười: “Đừng để bụng nhé, ai bảo anh và Chu Dương ở trong giới này đều là người nổi danh chứ.”
Chu Dương, con thứ hai của chủ tịch tập đoàn Chu thị, bời vì đã cùng chủ tịch Chu tách ra sản nghiệp, nên người ngoài đều gọi anh ta một tiếng ŧıểυ Chu tổng, đến nỗi Từ Triệt, tất cả các vụ án mà anh tiếp nhận, chừa từng có vụ nào thua kiện, chiến tích hiển hách, ở trong vòng quan to quyền quý này, không biết anh cũng rất khó.
Nghe anh ta nói mang ý châm chọc, Từ Triệt mặt không có biểu tình gì, đầu ngón tay siết tấm danh thiếp hơi mỏng, chỉ liếc mắt, ngẩng đầu đối diện tầm mắt anh ta: “Cho nên Lâm tiên sinh là bởi vì sợ hãi, nên mới cất công tìm hiểu tin tức về tôi sao.”
“Anh nói vậy là có ý gì hả?!” Dường như bị lời nói của anh chọc giận, ngữ khí của Lâm Xa có hơi mất khống chế, giọng nói to lên: “Tôi sợ hãi cậu hả?! Tôi vì sao phải sợ?!”
Từ Triệt đột nhiên cúi đầu cười, liếc người đàn ông bên cạnh, từ từ mở miệng: “Này không phải là tôi đang hỏi anh à?”
“Cậu ——!”
“Tôi còn có việc”, Từ Triệt nghiêm mặt nói: “Trước rời đi không tiếp.”
“Cậu ——! Từ Triệt!” Ngại với ánh mắt chăm chú của mọi người chung quanh, Lâm Xa cắn chặt răng, đứng cương tại chỗ, ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm bóng dáng kia đi càng xa, dần dần biến mất.
Ra khỏi hội trường, ánh mặt trời màu vàng ấm áp chiếu vào trên người, cả người đắm chìm trong ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, Từ Triệt vứt ngay tấm danh thiếp kia vào thùng rác, ngay sau đó dựa vào ký ức mơ hồ đi hướng phía trước, học sinh chung quanh đi lại đông đúc, trường học tràn ngập không khí nhiệt tình dào dạt, xuyên qua đám người, thấy con đường giao nhau phía trước, Từ Triệt đi theo đám người đi hướng một con đường, đến lúc đi ngang qua khu dạy học, đa phần học sinh đã vào trong phòng học, nhìn đám người giảm bớt dần, Từ Triệt đi xuyên qua ngã rẽ, chỉ là con đường càng lúc càng trở nên chật hẹp, hẻm nhỏ quanh co quen thuộc lại xa lạ.
“Lớp trưởng——”
Tiếng nói chuyện rầm rì xuyên qua vách tường phía sau, nghe âm thanh rất quen thuộc, Từ Triệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, đang do ddựcos nên đi tiếp phía trước hay không, thì giọng nói ngây ngô của thiếu niên lại vang lên.
“Cậu đừng giận”, Hạ Lương liếʍ lên bờ môi khô khốc, đõ dành nói: “Tôi thật sự không cố ý, ai biết tôi sẽ đột nhiên cảm thấy không thoải mái chứ.”
Thì ra hai bạn nam sinh lúc nãy, Từ Triệt tự nghĩ trong lòng.
“Hạ Lương”, trên mặt mày Kiều Tắc Xuyên đã lộ ra không kiên nhẫn, nói thẳng vào vấn đề: “Đừng lại dùng thủ đoạn quấn lấy tôi nữa.”
“Tôi không dùng thủ đoạn, cũng không quấn lấy cậu.” Hạ Lương nhỏ giọng biện giải cho mình: Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi.”
“Tôi không cần.”
“Sao lại không?!” Hạ Lương nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc trước mắt, khống chế không được chính mình muốn giơ tay vuốt ve, nhưng cùng lúc đó, đại não cậu ta cũng rõ ràng biết hậu quả khi làm vậy, vì thế cắn môi cố gắng khắc chế, vài giây sau, chầm chậm buông tay, dùng đôi mắt xinh đẹp mê hồn kia mà nhìn chằm chằm thiếu niên không chớp mắt: “Nhưng mà lớp trưởng vẫn luôn một mình, không có ai làm bạn.”
Mấy chữ cuối cậu ta còn có gắng nhấn mạnh nói từng chữ nghiền ngẫm từng chữ, như đang cố ý muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam sinh kia, làm cậu nhận rõ hiện thực, quả nhiên, giây tiếp theo, Kiều Tắc Xuyên đột nhiên bóp cổ cậu ta, một tay đẩy người lên vách tường, ánh mắt lộ ra hung dữ: “Đừng tiếp tục giở mấy trò hèn hạ đó nữa, nếu không tôi không dám bảo đảm mình sẽ làm gì với cậu đâu.”
Bị bóp cổ nên nghẹt thở, cảm nhận được bàn tay đang đè lên động mạch ở cổ mình, cậu ta tưởng tượng được người cậu ta thầm mến vuốt ve, Hạ Lương miễn cưỡng nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười: “A?! Cậu sẽ làm gì? Giết…… Giết tôi sao? Làm như vậy, cậu sẽ vĩnh viễn…… không thoát khỏi tôi, ha ha.”