Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 5

Trước Sau

break

“Anh là luật sư à?” Kiều Tắc Xuyên đứng ở một bên vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, biểu tình lộ ra suy tư.

 

“Ừ.”

 

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi." Kiều Tắc Xuyên nhìn anh không chớp mắt, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn: “Xin hỏi có thể nhờ anh lý giải không?”

 

Từ Triệt nhướng mày, lời ít mà ý nhiều đáp: “Có thể.”

 

“Tôi....”

 

“Hả?! Lớp trưởng, cậu có vấn đề gì vậy?! Tôi cũng muốn nghe."

 

“………” Kiềm chế nội tâm bực bội, Kiều Tắc Xuyên chau mày, lắc đầu: “Không có gì, tôi đi về lớp trước.”

 

Vừa dứt lời, Kiều Tắc Xuyên nhìn thoáng qua người trước mặt, ngay sau đó lướt qua.

 

Dương Lâm trơ mắt mà nhìn thiếu niên quái gở âm u này ‘trốn đi' ngay dưới tầm mắt mình, tức giận nói: “Thằng nhóc này thật là!”

 

“Thầy ơi” Hạ Lương khóe miệng lộ ra cười nói: “Em cũng đi về lớp trước ạ, hẹn gặp lại Từ Luật sư.”

 

Nói xong, Hạ Lương cười chào tạm biệt, cũng nhanh chân đuổi theo phía sau Kiều Tắc Xuyên cũng không quay đầu lại.

 

“Hai đứa này thật là.” Dương Lâm thở dài không lời nào để nói.

 

“Thầy ơi”, một học sinh cách đó không xa chạy tới, trán đổ đầy mồ hôi, hoảng loạn nói: “Trương Hằng bị thương rồi, thầy nhanh qua xem một chút.”

 

“Sao lại bị thương?!”

 

“Hình như là cùng các bạn lớp khác đánh nhau.”

 

“Các em không thể bớt gây chuyện đi hả?”, theo bản năng ông định đi qua nhìn xem, nhưng đọt nhiên nhớ ra bên cạnh mình còn có người, Dương Lâm lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, sượng trân mà quay đầu nhìn người học sinh cũ mà ông tự hào này, trong giọng nói mang theo sự khó xử, xin lỗi: “Từ Triệt, thầy ——”

“Em hiểu mà.” Từ Triệt cong khóe môi, lễ phép nói: “Em sẽ tự mình đi dạo trong chốc lát , thầy cứ đi xem tình hình thế nào đi.”

 

“Aizzz, vậy được rồi.” Dương Lâm nhanh chóng nói: “Thầy đi qua trước xem một chút, lát nữa lại đến tìm em.”

 

“Vâng.”

 

Thấy bóng dáng thầy dần biến mất, Từ Triệt quay đầu lại nhìn lướt qua đám người phía sau, thấy họ đang rất thân thiết trò chuyện với nhau, đang chuẩn bị nhân cơ hội chui vào trong đám người, phía sau bỗng truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Từ Triệt?”

 

Nghe thấy có người gọi chính mình, Từ Triệt từ từ xoay người, ập vào mắt là một gương mặt nhìn qua hơi quen mắt, đến nỗi là ai, lại ở đâu gặp qua, Từ Triệt cũng không có ấn tượng, có lẽ ánh mắt hoang mang của anh quá rõ ràng, người kia cũng chủ động mở miệng nói: “Tôi là Lâm Xa.”

 

Từ Triệt gật đầu: “Chào anh.”

 

Nghe cách nói chuyện hắn khách khí của anh, biết chắc là anh không nhớ ra mình là ai, Lâm Xa cúi đầu cười: “Không ngờ chúng ta thế mà lại là bạn cùng trường.”

 

“Ừ.”

 

"Nhưng mà nói ra cũng rất kỳ lạ”, Lâm Xa đột nhiên nhìn thẳng mắt anh, đáy mắt hiện lên chút hài hước: “Lúc tôi đi học vậy mà chưa từng nghe qua anh.”

 

Lời này rõ ràng có ý trêu chọc, Từ Triệt mặt không đổi sắc rũ mắt, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng vang lên: “Tôi cũng vậy.”

 

“Ha ha”, Lâm Xa cười: “Đừng giận nhé, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, nếu có vô tình đắc tội, cậu rộng lượng bỏ qua nhé.”

 

“Ừ”, mắt đen nhánh hơi nhếch, Từ Triệt nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, biểu tình như thường: “Anh cũng vậy, rộng lượng nhé.”

 

Phát giác chính mình cũng không chọc giận được anh, Lâm Xa tự giác đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nhưng mà, anh thật sự không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau à?”

 

Đối với vấn đề này, Từ Triệt thu hồi khí thế áp bách kia, đúng sự thật đáp: “Xin lỗi, vì lí do nghề nghiệp, tôi cũng không nhớ kỹ được nhiều người.”

 

“Vậy sao?!” Lâm Xa cười rất giả tạo mà nói tiếp: “Vừa rồi đã quên tự giới thiệu, tôi cũng giống cậu, làm luật sư.”

 

Nói xong, anh ta móc ra một trương danh thiếp từ trong túi, mặt vô biểu tình mà đưa cho anh.

 

Danh thiếp vàng chói lọi in lên hai chữ Thịnh Huy, Từ Triệt lập tứ hiểu ra ý đồ của anh ta, thần thái tự nhiên mà nhận lấy: “Vậy thì tôi sẽ nhớ kỹ.”

“Nhanh lại đây ngồi xuống.”

“Ừm.”

Nhìn người đã đến đông đủ, Trần Niệm nâng ly, từ từ mở miệng: “Nếu mọi người đã tới đông đủ, tôi cũng có mấy câu muốn nói với các vị, đầu tiên, rất cảm ơn các vị đã giúp đỡ tôi trong đoạn thời gian kia, tiếp theo, cũng rất cảm ơn Từ Luật sư đã ra tay trợ giúp, nếu không có Từ Luật sư, tôi chắc chắn cũng không thể xuất hiện ở đây hôm nay để cùng mọi người nói chuyện……”

“Đúng vậy!” Triệu sanh phụ họa nói: “May mà có Từ Luật sư, chúng ta nâng ly chúc mừng nào! Cạn ly!”

“Cạn ly!!”

Mọi người đều nâng lên ly rượu, động tác nâng ly hướng Từ Triệt, rượiu trôi qua yết hầu, sau khi đặt xuống ly rượu, bên tai anh vang lên một giọng nói già nua khàn khàn: “Từ Luật sư, trong khoảng thời gian này cậu cũng chưa cho chính mình nghỉ ngơi thả lỏng hả?”

Ý gì thì mọi người đều tự mình hiểu rõ, Từ Triệt rút ra một điếu thuốc, chầm chậm ngậm vào trong miệng, chờ đến khi bậc lửa, khói thuốc lượn lờ, mới thong thả nói: “Không rảnh, tôi bận lắm.”

“Vậu cậu cũng là nên tìm thòi gian để thả lỏng nghỉ ngơi một chút chứ, không thể vẫn luôn lao đầu vào công việc như vậy.”

Nhìn theo làn khói bay lên, Từ Triệt nheo mắt, nói: “Ừ, ở đây chắc cũng không có mấy tay săn ảnh đâu.”

Nghe hiểu ý của anh, Trần Niệm cười lớn chỉ vào anh: “Cậu đúng là~”

 

 

 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc