Nói xong, Dương Lâm mang theo anh đi ra phòng học, tiến vào vườn trường biểu ngữ treo khắp nơi, trang trí băng rôn, dọc theo đường đi, Dương Lâm hỏi anh về công tác cùng với tình trạng gia đình, Từ Triệt đi theo bên cạnh, nhàn nhạt trả lời.
Chờ dạo xong vườn trường xa lạ lại quen thuộc, hai người một trước một sau mà đi vào hội trường.
Ở chỗ này, Từ Triệt không thể tránh né mà gặp lại bạn học cũ đã không liên hệ từ lúc tốt nghiệp, nói chuyện với nhau xong, thêm số điện thoại liên lạc, dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngồi ở bên cạnh Dương Lâm, tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nghe hiệu trưởng nói chuyện trên sân khấu.
Cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt, hồi tưởng lại thời kỳ cấp 3 vào dịp đại hội hoặc họp lớp sinh hoạt, tâm trạng phức tạp khi ra trường làm việc thế mà cảm thấy nhẹ nhàng thả lỏng.
Suy nghĩ mơ hồ, thế cho nên bỗng nhiên nhìn đến mọi người chung quanh lũ lượt nhìn về phía sau, Từ Triệt mới đột nhiên hoàn hồn, ý thức được chính mình đang ở trường học.
“Bạn học Kiều Tắc Xuyên——”
Tiếng nói truyền qua microphone truyền khắp giảng đường, Dương Lâm lập tức hơi cúi người, nhìn về phía lớp học phía sau, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không thấy bóng người quen thuộc kia, lãnh đạo đang trên đài đang dò hỏi, dưới tình thế cấp bách, Dương Lâm thuận miệng hỏi các bạn học sinh ngồi ở phía sau: “Kiều Tắc Xuyên đâu?!”
“Không biết ạ.” Học sinh lắc đầu, rõ ràng không biết.
“Giống như cùng……” Một học sinh khác bỗng nhiên nói: “Cùng Hạ Lương ở bên nhau.”
“Hạ Lương đâu?” Dương Lâm lại hỏi.
“Em lúc ấy nhìn thấy họ đi về hướng sân thể dục, sau lại cũng không biết.”
“…… Thằng nhóc này!”
Vừa dứt lời, Dương Lâm vừa muốn đứng dậy, ‘kẽo kẹt’, cánh cửa hội trường bị đẩy ra, không gian vốn đang yên tĩnh, im lặng, trước mắt bao người, khuôn mặt Kiều Tắc Xuyên lạnh lùng tự mình bước lên bục sân khấu, cũng không quan tâm ánh mât của mọi người.
Đi lên sân khấu, mọi người chỉ thấy thân ảnh cao lớn quay lưng về phía họ, cùng lãnh đạo nói chuyện với nhau, vài giây sau, khuôn mặt vừa ngây ngô lại hơi thành thục xuất hiện dưới tầm mắt mọi người, Kiều Tắc Xuyên đi đến giữa sân khấu, bắt đầu bài diễn thuyết hôm nay .
Việc này chỉ như một đoạn nhạc đệm cứ như vậy lướt qua trong giây lát.
Sau khi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, mọi người tan đi, Dương Lâm đứng tại chỗ, nhìn chính mình đắc ý học sinh từng bước đi về phía chính mình, rốt cuộc khống chế không được phát giận, lạnh giọng hỏi: “Em vừa mới đi đâu vậy?! Có biết hay không hôm nay ngày gì!”
“Ôi”
“Thầy ơi” Hạ Lương vội vàng chạy tới, rất là hiểu chuyện nói: “Thầy đừng tức giận, vừa nãy lớp trưởng chỉ là thấy em bị mệt, nên hỗ trợ đưa em đến phòng y tế, thầy đừng trách cậu ấy, muốn trách thì trách em đi ạ, dù sao cũng là bởi vì em nên cậu ấy mới...”
“Cậu đừng tự biên tự diễn”, mặt Kiều Tắc Xuyên tối sầm, cau mày, mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Nếu không phải tại cậu, tôi sẽ không đến trễ.”
“Em nói chuyện kiểu gì vậy!” Dương Lâm hiếm thấy mà nổi giận: “Em là lớp trưởng, sao lại nói chuyện khó nghe với bạn học như vậy?!”
“Thầy đừng trách cậu ấy.” Hạ Lương thật cẩn thận liếc người bên cạnh: “Lớp trưởng nói cũng không sai, xác thật là vì em vẫn luôn quấn lấy cậu ấy, làm cậu ấy đưa em đi phòng y tế.”
“Em, các em....!” Có lẽ là tức đến khó thở, Dương Lâm nửa ngày cũng nói không ra một câu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không được có lần sau!”
“Sẽ không đâu ạ, thầy yên tâm” vừa dứt lời, cậu ta đã liến mắt nhìn sang người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh thầy, theo bản năng nói: “Em chào thầy.”
Từ Triệt mặt không có biểu tình gì mà nhìn lướt qua nam sinh trước mặt, làn da trắng nõn, dáng người gầy yếu, nhỏ nhắn, lên tiếng lạnh lùng đáp: “Tôi không phải thầy giáo."
“Xin lỗi, xin lỗi”, Hạ Lương cười, thái độ thành khẩn mà nhìn người đàn ông.
“Giới thiệu với 2 em một chút”, thái độ Dương Lâm thả lỏng nói: “Đây là Từ Triệt, đàn anh khóa trước của các em.”
“Thì ra là đàn anh ạ.” Hạ Lương cười mi mắt cong cong: “Trách không được nhìn qua rất có cảm giác thân thiết.”
Đối mặt với trương mặt tràn đầy sức sống nhiệt tình này, Từ Triệt có lệ gật đầu, không đáp lời.
“Đàn anh là làm gì ạ?” Hạ Lương hiếu kỳ hỏi.
“Luật sư.”
“Oa! Luật sư!” Hạ Lương trợn to hai mắt, đáy mắt toàn là kinh ngạc: “Anh giỏi quá! Đàn anh!"
“Cảm ơn.”
“Hừ! Các em cũng nên lấy đàn anh làm gương cố gắng mà học tập thật tốt, chiếu ngươi sư huynh hảo hảo học tập, tranh thủ mà thi được Trạng Nguyên của tỉnh!”
“Oa! Trạng Nguyên Tỉnh!!” Hạ Lương vẻ mặt tỏ ra kính nể.
Từ Triệt: “………”