Là một file tư liệu.
Nhìn thời gian gửi là một giây trước, người gửi đến từ trường học, Từ Triệt hơi nhíu mày, ngay sau đó mở tin ra đọc.
Màn hình ánh sáng chiếu lên mặt anh đang cau mày, đến khi đọc xong tin thì giữa mày anh mới giãn ra , bên trong xe lại khôi phục an tĩnh như lúc ban đầu, ngón tay gõ lên đầu suy nghĩ, vài giây sau, anh gọi một cuộc điện thoại.
Đầu máy bên kia rất nhanh đã nhấc máy, sau đó là một giọng nữ chuyên nghiệp nghe rất máy móc vang lên.
“Từ Luật sư, anh có việc gì phân phó?”
“Lịch trình ngày mai của tôi hoãn lại hết nhé” nói đến công tác, Từ Triệt luôn thẳng thắn lời ít mà ý nhiều, dứt khoát lưu loát: "Còn nữa, lưu ý một chút phía luật sư bên Thịnh Huy.”
“Thịnh Huy?”
“Ừ” , ngón trỏ anh lặp lại gõ nhẹ lên đầu gối, con đường phía trước rộng lớn, Từ Triệt dựa vào lưng ghế, tiếng nói hơi trầm thấp mở miệng: “Vụ án của Chu Dương và Thịnh Huy tôi sẽ tiếp nhận.”
Biết rõ thói quen làm việc của anh, một khi xác định nhận, sẽ điều tra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ liên quan đến vụ án, trợ lý đáp: “Vâng.”
“Ừ.”
Kết thúc cuộc gọi, nhìn ánh sáng màn hình di động dần dần tắt, Từ Triệt tùy tay ném điện thoại sang một bên, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, những dãy núi trập trùng thoảng qua trước mắt.
Hôm sau.
Theo thời gian đã đề cập trong mail, Từ Triệt tới truóc địa điểm mười phút, tham gia kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, Maybach từ từ đỗ vào ven đường, không trung xanh thẳm, ánh nắng chiếu xuống, nhưng thời tiết đã dần vào mùa thu, mặc dù thoạt nhìn trời trong nắng ấm, nhưng cũng không cảm thấy ấm áp, cửa xe mở ra, Từ Triệt đóng lại cúc áo, không nhanh không chậm mà bước vào vườn trường sau nhiều năm trôi qua.
Tường trắng gạch đỏ, không hề có dấu vết loang lổ cổ xưa, có vẻ là trường định kỳ tu sửa, nhìn lên bảng sơ đồ trường, dựa vào ký ức, Từ Triệt đi tới tầng lầu ngày xưa, tìm chủ nhiệm lớp cũ Dương Lâm.
Nhìn anh mặc tây trang giày da, đã trở thành luật sư tiếng tăm lừng lẫy, Dương Lâm hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt cảm khái mà vỗ vỗ lên vai anh: “Em giỏi quá, không phụ lại sự kì vọng của thầy dành cho em.”
“Thầy quá khen ạ.” Từ Triệt cung kính mà gọi: “Thầy Dương.”
Dương Lâm lắc đầu không nói chuyện, chỉ vỗ lên bả vai anh, hồi lâu sau mới mở miệng: “Đi, mang em đi gặp các đàn em khóa dưới.”
“Vâng.”
Hành lang người đến người đi, hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, trường học cho phép tự do hoạt động một ngày, cho nên dễ dàng thấy được các học sinh đang thoải mái đùa giỡn, sức sống vô hạn, hơi thở thanh xuân tràn ngập trong khuôn viên trường học, Từ Triệt không nhanh không chậm đi theo phía sau Dương Lâm, xuyên qua đám người đông đúc, cuối cùng dừng lại trước lớp 11-2.
Tiếng hoan hô, tiếng ồn ào, vui cười hỗn tạp xuyên qua vách tường, Dương Lâm cùng lúc trước không giống nhau, khóe miệng ông mang ý cười đi lên bục giảng, đầu tiên lấy thước gõ lên mặt bàn vài tiếng ý bảo học sinh trật tự, chờ thanh âm dần nhỏ lại, mới chầm chậm mở miệng: “Các em trật tự một chút, hôm nay thầy xin giới thiệu với các em một đàn anh xuất sắc khóa cũ."
Nói xong ông nhìn về phía anh, Từ Triệt bước đi thong dong lên bục giảng, đối mặt với các bạn học sinh, thanh âm trầm thấp, rõ ràng: “Chào các bạn, anh là Từ Triệt.”
Nhất thời, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, có học sinh nhiệt liệt mà kêu hoan nghênh đàn anh, có người còn lại an tĩnh mà đánh giá anh, tóm lại, tầm mắt mọi người đều tập trung nhìn Từ Triệt, dù đối diện với nhiều tầm mắt như vậy, Từ Triệt cũng rất tự nhiên đứng trên bục giảng, không chút lo sợ.
Chờ tiếng vỗ tay nhỏ dần, giọng nói của một bạn nam bỗng nhiên vang lên, bạn học kia nhìn chằm chằm vào người trước mắt, mặc tây trang nghiêm chỉnh nhưng cách nói chuyện lại rất dễ gần: “Xin hỏi…… Anh là Từ Luật sư đúng không ạ?”
Đối với câu hỏi này, Từ Triệt cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”
“Omg!! Tui vậy mà gặp được Từ Luật sư!!” Bạn học nam kích động mà nói năng lộn xộn, chỉ kém quơ chân múa tay.
Thấy bộ dáng hưng phấn của cậu, Từ Triệt nâng mi nhìn lại, tiếng nói trầm thấp: “Đừng kích động.”
“Không không không! Anh vẫn luôn là mộng tưởng…… Thần tượng của em, mỗi lần anh bào chữa trên tòa, em đều xem, em…… Em cũng muốn trở thành người như anh!”
Cảm nhận được sự nhiệt tình của bạn học kia, Từ Triệt gật đầu, hiếm thấy mà đáp lại: “Cảm ơn em, cố gắng học tập nhé.”
“Vâng! Anh vẫn luôn là mục tiêu của em! Em cũng muốn thi vào Đại học N!”
“Ừ.”
“Được rồi” Dương Lâm cười nói: “Em còn phải tiếp tục nỗ lực nhiều, đàn anh của các em năm đó thi đại học chính là Trạng Nguyên của tỉnh đấy.”
“Oa!!! Thật không hổ là thần tượng của em! Anh siêu quá!!”
"Giỏi thật sự! Trạng Nguyên Tỉnh!”
“Quá trâu bò rồi!!”
“Trời ơi!! Cả đời tui chắc cũng không đạt được thành tựu như vậy!”
“Kiều Tắc Xuyên thì may ra có thể so sánh với anh.”
……
Đối mặt với một tràng phía khen ngợi cảm thán phía dưới, Từ Triệt đã quen rồi, anh vẫn an tĩnh mà đứng ở bên cạnh, lúc đó, Dương Lâm đang trò chuyện với học sinh phía trước, quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Em hiện tại ở chỗ nào?”
“Quân dã sơn trang.”
Nghe mấy chữ kia, Dương Lâm lại một lần nữa vỗ lên bờ vai của anh: “Tốt lắm, thầy rất tự hào vì em lấy.”
Từ Triệt đuôi mắt khẽ nhếch, mắt đen tối thấy không rõ cảm xúc đáy mắt: “Cảm ơn thầy.”
“Aizz, được rồi" Dương Lâm xua tay, bàn tay vung lên: “Đi, mang em đi dạo quanh trường.”