Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 2

Trước Sau

break

“Tháng sau”, như đã hồi tưởng ra cái gì, Chu Dương biểu tình càng tệ, mày nhíu lại: “Lần trước đàm phán thất bại, đối phương trực tiếp nói, trong vòng một tháng nếu không nhận được tiền, sẽ trực tiếp khởi tố, thật là nực cười, bố đây còn sợ bị khởi tố à?!”

Từ Triệt không để bụng hỏi: “Công ty nào?”

“Thịnh Huy.”

“Trách không được.”

“Cái gì?”

Từ Triệt nhả ra khói, vô cảm xúc nói: “Thật đúng là công phu sư tử ngoạm.”

Chu Dương “Hừ!” một tiếng tỏ ra khinh thường, đột nhiên bưng lên chén rượu, uống một ngụm to: “Còn cùng tôi lá mặt lá trái, lũ khốn đó đm xứng sao!”

Từ Triệt cũng không đáp lại mấy lời này, hỏi tiếp: “Anh muốn giải quyết như thế nào?”

“Đất có thể trả cho chúng nó,” Chu Dương đơn giản rõ ràng nói: “Nhưng phí bồi thường không bàn nữa, bố mày còn chưa đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đâu!”

“Có hơi khó khăn.”

“Có ý gì?” Chu Dương nhíu mày: “Ý anh là bắt buộc phải bồi thường sao?”

“Không phải.”

“Vậy là ý gì?”

 

Từ Triệt quay đầu, cách màn sương khói, tầm mắt hai người nhìn nhau, nhìn người trước mắt một bộ muốn nói lại thôi, Chu Dương mơ hồ suy đoán, thử nói: “Ý anh là …… phí thuê anh làm vụ này sao?”

Như sợ anh sẽ hắn hiểu lầm, Chu Dương lập tức bổ sung: “Nếu là việc này, anh không cần lo lắng, giá cả tôi chắc chắn sẽ trả thỏa đáng ——”

“Không phải”, Từ Triệt mặt vô biểu tình đánh gãy lời anh ta.

“Vậy rốt cuộc là cái gì?” Chu Dương mê mang như lọt vào sương mù.

“Ý của tôi là” , Từ Triệt dừng một chút, chậm rãi mở miệng: “Trả đất, sẽ khá khó khăn.”

“Cho nên……” Chu Dương do dự nói: “Ý cậu là?”

Sương khói tản ra, phả lên bộ tây trang màu đen, phất qua mặt, rồi phai dần ra bốn phương tám hướng, Từ Triệt thong thả ung dung gõ bụi thuốc, từ từ nói: “ŧıểυ Chu tổng nếu hỏi ý của tôi, ý tôi chính là……”

“Cái gì?”

Từ Triệt nhếch miệng cười, Chu Dương nghe được tiếng anh nói khàn khàn ——

“Không trả, dù là đất hay là phí bồi thường.”

Một câu nói nhẹ nhàng quyết định, dường như mọi việc sẽ xảy ra theo dự tính của anh, Chu Dương không kìm lòng được mà ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, rõ ràng vô tình vô cảm, lại có nét gợi cảm trí mạng, giống như một con rắn diễm lệ, biết rõ nguy hiểm, lại kìm nén không được muốn tới gần.

“ŧıểυ Chu tổng, ý ngài như thế nào?”

Sau một lúc lâu, Chu Dương đột nhiên hoàn hồn: “Cậu vừa mới nói cái gì?”

 

Thuốc lá đã sắp tắt, Từ Triệt dứt khoát dí tàn thuốc xuống gạt tàn, không có gì cảm xúc mà lặp lại: “ŧıểυ chu tổng cảm thấy chủ ý của tôi được không?”

Nghe anh hỏi, Chu Dương cười toe toét: “Nghe cậu vậy.”

Nói xong, Chu Dương lại nói thêm một câu: “Ngày mai tôi gửi văn kiện cho cậu.”

“Ừm.”

Sự việc đã giải quyết, Chu Dương không kìm nén được hưng phấn, rất nhiều lần gắp đồ ăn cho Từ Triệt, gắp đến lúc bát của anh chất thành một ngọn núi nhỏ mới dừng lại.

Mặt trời lặn, đèn đường bật lên sáng rực rỡ, nhìn bóng đêm đen nhánh và dãy núi trập trùng phía xa, Từ Triệt nhìn lướt qua người đã uống say đang dựa lên cửa từ từ mở miệng nói: “ŧıểυ Chu tổng, trên đường cẩn thận.”Chu Dương uống say, phản ứng trở nên chậm nửa nhịp, đầu tiên tạm dừng vài giây sau đó mới ngây ngô cười: “Hắc hắc, cậu đang quan…… Quan tâm tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe anh đáp thẳng thừng như vậy, Chu Dương kinh ngạc đơ ngay tại chỗ, vẻ mặt tỏ ra không dám tin tưởng, sau đó kích động mà cầm cánh tay người kia, muốn thổ lộ: “Từ…… Từ Triệt, tôi…… Cậu…… Cậu đẹp…… Đẹp…… Tôi…… Tôi……”

Dù công việc của luật sư rất bận rộn, phải đi xã giao gặp khách hàng liên tục cũng không khiến dung mạo của anh suy giảm. Sắc mặt anh hiện tại cũng chỉ hơi tái nhợt, dù đã qua nhiều năm nhưng anh vẫn trẻ như thời còn là sinh viên.Tim đập càng lúc càng nhanh, anh ta vô thức nắm chặt tay người kia, nhìn người mà mình luôn thầm thích, hầu kết Chu Dương trượt lên trượt xuống, tự cổ vũ chính mình xong, rốt cuộc mạnh dạn nói: “Từ…… Từ Triệt…… Tôi…… Tôi thích ——”

 

“ŧıểυ Chu tổng” , Từ Triệt nâng lên mắt, nhìn chằm chằm gương mặt thành thục trước mắt, sắc mặt điềm đạm: “Đã muộn, trên đường chú ý an toàn, đừng suy nghĩ lung tung, tránh xảy ra việc xấu.”

Bầu không khí trở nên yên lặng, từng đợt gió lạnh thổi qua, bóng dáng mơ hồ trước mặt dần trở nên rõ ràng, Chu Dương hoàn toàn thanh tỉnh, theo bản năng rùng mình, ngay sau đó buông tay, không được tự nhiên mà sờ sờ đầu: “Vậy…… Cái kia, đã muộn, Từ Luật sư, cậu cũng chú ý an toàn, tôi vừa mới uống…… Uống nhiều quá, cậu đừng để bụng…”

“Sẽ không”, Từ Triệt nhìn tài xế đang tới gần, nhắc nhở: “ŧıểυ chu tổng, đi thong thả không tiễn.”

Chu Dương đứng dựa vào khung cửa, miễn cưỡng ngồi dậy: “Ừ…… không cần tiễn, về đến nhà nói với tôi một tiếng.”

“Ừ.”

“Tôi đi trước.”

 

Chờ người đi rồi, Từ Triệt mới chầm chậm trở lại chỗ dừng xe, kéo ra cửa xe, ngồi vào ghế sau, hướng tới tài xế mà anh thuê lúc ăn cơm nói địa điểm: “Quân dã sơn trang.”

“Vâng.”

Dãy núi trùng điệp, đường quốc lộ uốn lượn quanh co, xe Maybach nổ máy khởi động, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe lóe qua như thủy triều nhanh chóng lùi lại, Từ Triệt

lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Điện thoại đột nhiên rung lên, Từ Triệt mở mắt ra, nhìn tin nhắn trên màn hình, là Chu Dương gửi, xin lỗi vì hành vi lúc nãy, anh tùy ý nhắn đáp lại, vừa thoát khung chat thì một tin nhắn thình lình nhảy ra.

 

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc