Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 7

Trước Sau

break

Tiếng ‘phanh ——!’ vang lên.

Bụi đất bay lên, đồng phục màu trắng sạch sẽ đã nhăn nhúm, Hạ Lương đột nhiên bị ném ngã trên mặt đất, cát bụi bay lên cuồn cuộn sặc vào mũi miệng, khoang miệng khô khốc, cậu ta đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn thiếu niên dáng người cao lớn, Hạ Lương đột nhiên cong lên khóe môi cười: “Làm sao bây giờ, tôi thật sự không thể rời xa cậu, vừa thấy cậu, phía dưới tôi đã không thể nhịn được mà ướt, cho nên cậu, chỉ có thể là của tôi.”

“Đây là lý do mà cậu lúc nào cũng tỏ ra bộ dáng nhu nhược sao?”

“Đúng vậy”, Hạ Lương từ trên mặt đất đứng lên, ánh sáng chiếu vào một góc của hẻm nhỏ, bụi bặm thổi qua cánh tay thon trắng, bay về phía chân trời, Hạ Lương cười nói: “Chỉ có như vậy, những kẻ đó mới có thể rời xa cậu, không có biện pháp, ai làm cậu quá làm người ta yêu thích chứ, tôi không thích ánh mắt của những người đó chạm vào trên người cậu, chỉ một mình tôi mới có thể nhìn cậu thôi, tôi sẽ vĩnh viễn bên cạnh cậu.”

“……… Đồ tâm thần.”

Nói xong, Kiều Tắc Xuyên cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi hẻm nhỏ, bỏ mặc Hạ Lương đứng tại chỗ, khóe miệng mang cười, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên rộng lớn.

Mây đen che trời đã bay đi, một đôi giày da bóng lưỡng xuất hiện ở trước mắt, Kiều Tắc Xuyên bỗng dừng bước chân, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục như lúc ban đầu, bốn mắt đối diện, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Kiều Tắc Xuyên mở miệng trước: “Cùng tôi đi ra ngoài đã.”

Hai người trầm mặc một trước một sau đi ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn đến cổng trường quen thuộc cách đó không xa, Từ Triệt bình tĩnh nói: “Đến đây thôi.”

Vừa dứt lời, Kiều Tắc Xuyên cũng dừng lại bước chân, xoay người nhìn chăm chú vào vị luật sư nổi danh trước mặt, không khí nặng nề, dường như nhận thấy được thiếu niên trước mắt có chuyện muốn nói, Từ Triệt hiếm khi mà tiếp chuyện: “Cậu vừa nãy là muốn hỏi tôi cái gì?”

Không tiếp câu hỏi này của anh, Kiều Tắc Xuyên cau mày, nói không cảm xúc: “Anh đã nghe thấy rồi.”

Là câu khẳng định.

Từ Triệt không đáp, liếc mắt đánh giá người trước mặt, chỉ nói: “Điều đó quan trọng sao?”

Không quan trọng.

Trầm mặc vài giây, Kiều Tắc Xuyên nói thẳng vào vấn đề: “Hành vi của cậu ta cấu thành tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© không?”

Không khí rất vi diệu, Từ Triệt đơ ra vài giây, mới mở miệng đáp: “Cậu không có chứng cứ trực tiếp.”

“Chứng cứ trực tiếp?”

“Hình ảnh, văn bản, hoặc là ghi âm, nhưng hiện tại những thứ này, cậu đều không có, không, cũng không hoàn toàn không có,”

Ánh mắt anh hiện lên ý cười: “Ít nhất vừa rồi có tôi nghe thấy.”

“………”

“Tôi còn có việc, đi trước.”

Lúc anh đi thoáng qua, âm thanh trầm thấp lại mát lạnh của thiếu niên truyền tới, Kiều Tắc Xuyên hỏi thẳng: “Phí mời anh là bao nhiêu?”

Hai người không hẹn mà cùng mà xoay người, bốn mắt nhìn nhau, Kiều Tắc Xuyên chầm chậm chậm nói: “Cậu.”

"Tôi?” Từ Triệt nhướng mày, rất hứng thú mà nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt: “Đi phòng cố vấn pháp luật xin cố vấn đi, mời tôi, đối với cậi mà nói, là một gánh nặng.”

Không phải chỉ là gánh nặng, mà là gánh nặng lớn đấy.

Từ Triệt nói xong, dứt khoát lưu loát mà xoay người, đi ra cổng trường, không quan tâm người phía sau, đến khi lên trên xe, lấy ra điện thoại nhắn tin cho Dương Lâm, sau đó tiếng xe Maybach vang vọng toàn bộ đường phố, mọi người liên tục tránh ra, nhường đường.

Lúc chạng vạng, Từ Triệt đứng trước tủ quần áo, nhìn tây trang áo vest đầy tủ, đại khái nhìn qua một lần, tùy ý lấy ra một bộ, mặc lên trên người, tây trang may đo vừa vặn, chỉnh tề, Từ Triệt cầm lấy điện thoại, chìa khóa xe, thong dong đi ra cửa.

Tới nhà hàng đã gần 7 giờ, đêm tối buông xuống, Từ Triệt tìm xong chỗ đỗ xe, đi theo người phục vụ tiến vào phòng ăn riêng.

Đẩy cửa bước vào, tiếng nói chuyện, vui đùa ầm ĩ lập tức ập vào tai, nhìn thấy người tới, Triệu Sanh đứng dậy, tiếp đón: “Đây không phải Từ Luật sư lừng danh của chúng ta sao! Đã lâu không gặp!”

“Khách khí rồi, Triệu tổng.”

“Nhanh lại đây ngồi xuống.”“Ừm.”

Nhìn người đã đến đông đủ, Trần Niệm nâng ly, từ từ mở miệng: “Nếu mọi người đã tới đông đủ, tôi cũng có mấy câu muốn nói với các vị, đầu tiên, rất cảm ơn các vị đã giúp đỡ tôi trong đoạn thời gian kia, tiếp theo, cũng rất cảm ơn Từ Luật sư đã ra tay trợ giúp, nếu không có Từ Luật sư, tôi chắc chắn cũng không thể xuất hiện ở đây hôm nay để cùng mọi người nói chuyện……”

“Đúng vậy!” Triệu sanh phụ họa nói: “May mà có Từ Luật sư, chúng ta nâng ly chúc mừng nào! Cạn ly!”

“Cạn ly!!”

Mọi người đều nâng lên ly rượu, động tác nâng ly hướng Từ Triệt, rượiu trôi qua yết hầu, sau khi đặt xuống ly rượu, bên tai anh vang lên một giọng nói già nua khàn khàn: “Từ Luật sư, trong khoảng thời gian này cậu cũng chưa cho chính mình nghỉ ngơi thả lỏng hả?”

Ý gì thì mọi người đều tự mình hiểu rõ, Từ Triệt rút ra một điếu thuốc, chầm chậm ngậm vào trong miệng, chờ đến khi bậc lửa, khói thuốc lượn lờ, mới thong thả nói: “Không rảnh, tôi bận lắm.”

“Vậu cậu cũng là nên tìm thòi gian để thả lỏng nghỉ ngơi một chút chứ, không thể vẫn luôn lao đầu vào công việc như vậy.”

Nhìn theo làn khói bay lên, Từ Triệt nheo mắt, nói: “Ừ, ở đây chắc cũng không có mấy tay săn ảnh đâu.”

Nghe hiểu ý của anh, Trần Niệm cười lớn chỉ vào anh: “Cậu đúng là~”

 

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc