Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 21

Trước Sau

break

“……… Ừm.” Tay lái chuyển động, đôi tay kia trắng nõn, khớp xương rõ ràng rõ ràng không nghiêng không lệch chiếu vào trong ánh mắt thiếu niên, chính hai bàn tay sạch sẽ thon dài này đã đặt lên ngực của chính mình, bấu lên cánh tay, bả vai cậu và lưu lại vài vết cào, nghĩ đến đây, hầu kết của thiếu niên vô thức di động, chỉ liếc mắt một cái, liền rời đi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Không khí yên tĩnh, phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Từ Triệt chậm rãi dẫm xuống phanh lại, nhìn xuyên thấu qua kính chắn gió, nhìn đèn đỏ đang sáng lên, Từ Triệt nói nhàn nhạt: “Vụ án của cậu tôi sẽ nhận, nhưng chờ tôi xử lý xong vụ này đã.”

“Ừm.”

“……… Không hiếu kỳ khi nào tôi mới xử lí xong?” Từ Triệt lộ vẻ mặt hoang mang: “Cậu không sợ tôi chỉ thuận miệng nói, lấy cớ kéo dài thời gian lơ cậu hả?

“Anh sẽ không làm vậy.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

“………” Hồi lâu sau, Từ Triệt gằn từng chữ: “Cậu nghĩ vậy là bởi vì chúng ta từng lên giường với nhau à?”

“Đúng vậy”, ngũ quan cương ngạnh tuấn lãng bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, Kiều Tắc Xuyên gợi lên khóe môi, nhìn thẳng phía trước: “Tôi chỉ có anh, cho nên anh…..Chạy không thoát được đâu.”

“………” Thật lâu sau, Từ Triệt đột nhiên mở miệng: “Bạn trẻ.”

“Hửm?”

“Cậu……” Ánh đèn nê ông từ phía xa xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu lên cằm người đàn ông, làm gương mặt tái nhợt kia tăng thêm chút sức sống, Kiều Tắc Xuyên nghe thấy anh hỏi câu nửa nghiêm túc nửa vui đùa hỏi: “Cậu từng nghĩ sẽ giải quyết cậu ta như thế nào chưa?”

Mi mắt hẹp dài nâng lên, con ngươi đen nhánh lộ ra khó hiểu, Kiều Tắc Xuyên nhíu mày không rõ nguyên do mà nhìn anh, nhưng khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, không cần nói cũng biết, hai người nhìn nhau, Kiều Tắc Xuyên đột nhiên gợi lên khóe môi: “Anh cảm thấy sao?”

Từ Triệt lời ít mà ý nhiều: “Không biết.”

Không hề cùng anh vòng vo, Kiều Tắc Xuyên thu lại nụ cười, ánh mắt đen thẳm âm u nhìn chằm chằm phía trước: “Có, không chỉ một lần.”

“Cậu ta từng theo dõi tôi mấy lần,trong trường học, bên ngoài trường, thậm chí đến cả chỗ tôi làm thêm.” Vẻ mặt Kiều Tắc Xuyên không cảm xúc, như thể đang kể lại một việc không hề liên quan gì đến mình: “Ngay từ đầu, tôi chỉ cảnh cáo cậu ta qua lời nói, nhưng sau đó cậu ta còn mở rộng phạm vi theo dõi tới tận nhà tôi, từ lúc đó trở đi, tôi không chỉ cảnh cáo suông bằng lời với cậu ta nữa.”

“Ừm”, đã có được hiểu biết sơ qua về vấn đề, Từ Triệt nói sang chuyện khác: “Khi nào cậu khai giảng?”

“Ngày mai.”

“…… Cậu làm thêm ở những chỗ nào vậy?”

“Chỉ làm thêm hai chỗ này.”

“À.”

Không khí lại rơi vào khoảng lặng lần nữa, nhìn khoảng cách trên maps dẫn đường càng lúc càng gần, Kiều Tắc Xuyên nhỏ giọng nói: “Anh đã ăn cháo chưa?”

“Rồi.”

“Ừm.”

“………”

Mười phút sau, xe vững vàng ngừng ở trước tòa nhà, Kiều Tắc Xuyên lưu loát mở cửa xe, lúc sắp xuống xe, cậu đột nhiên quay đầu hỏi: “Anh muốn lên nhà không?”

Nhớ tới sự việc hoang đường tối hôm qua, Từ Triệt vô thức nhíu mày, ngay sau đó giãn ra, vẻ mặt như thường: “Thôi không cần.”

“Ừm.”

Cửa xe đóng lại, Kiều Tắc Xuyên đứng bên cạnh, lúc Từ Triệt nắm cô lăng chuẩn bị chuyển tay lái quay xe, Kiều Tắc Xuyên lại vòng qua bên kia đứng bên ngoài ghế lái, gõ lên cửa sổ xe Từ Triệt, ngay sau đó cửa sổ xe mở ra hơn một nửa, Từ Triệt lộ vẻ nghi hoặc: “Còn có việc gì à?”

“Từ Luật sư.”

Từ Triệt nhíu mày, không đáp lời.

Tầm mắt nhìn nhau, mặt mày thiếu niên thâm thúy, hai tròng mắt trầm lặng như một hồ nước, sâu không thấy đáy: “Không có việc gì, anh chú ý an toàn.”

“…… Ừm”, Từ Triệt gật gật đầu.

Xe vòng lại đường lớn rồi chuyển bánh, chạy về phía xa con đường thẳng tắp rộng lớn, dưới ánh trăng, Kiều Tắc Xuyên không lộ cảm xúc gì mà đứng trước cửa tòa nhà.

Chủ nhật.

Từ Triệt lái xe đi theo chỉ dãn của người làm chậm rãi chạy vào gara, tiếng động cơ xe gầm rú chợt ngừng, vẻ mặt anh như thường lái vào hầm xe, ngựa quen đường cũ mà đỗ vào vị trí đã từng thường xuyên đỗ.

Từ gara xuống dưới, xuyên qua núi giả, vườn hoa, đi ngang qua suối phun, đi bộ khỏang chừng mười phút mới đến trang viên Mậu Thế, nhìn phòng khách không có một bóng người, quản gia đã sớm chờ ở một bên, khách khí nói: “Trịnh lão ở gian trước, mời đi sang bên này.”

“Được.”

break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc