Hai người lôi kéo dần dần làm người qua đường chú mục, sau một lúc lâu, Kiều Tắc Xuyên kiềm chế sự thô bạo trong lòng, dần buông tay ra, mặt mày tối tăm: “Đừng để có lần sau.” “Cậu ——” biết rõ tính tình của người trước mặt, Hạ Lương xoa cánh tay, thả chậm ngữ khí nói: “Chúng ta gặp nhau thật sự chỉ là trùng hợp.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Dứt lời, Kiều Tắc Xuyên không chút lưu luyến xoay người, chỉ là quay đầu lại, lúc tầm mắt hai người chạm nhau, theo bản năng dừng lại bước chân, mặt mày âm u xao động đã biến mất, tầm mắt nhìn nhau, Từ Triệt rõ ràng mà nhìn đến đáy mắt thiếu niên lướt qua kinh ngạc.
“Từ Luật sư”, Hạ Lương đứng ở phía sau cũng thấy anh, tiến lên một bước, đứng bên cạnh Kiều Tắc Xuyên, biểu tình kinh ngạc rồi lại mang theo hơi hưng phấn: “Anh sao lại ở chỗ này?”
“Tôi……” Liếc mắt thiếu niên bên cạnh, thần thái Từ Triệt tự nhiên nói: “Tôi mới vừa tan tầm.”
“Hiện tại mới tan tầm ư?!” vẻ mặt Hạ Lương giật mình: “Này đã hơn 10 giờ rồi, trời ạ, luật sư vất vả quá.”
“……… Thường thôi.”
“Vị này chính là?” Hạ Lương chuyển ánh mắt qua người bên cạnh Từ Triệt.
“Xin chào”, Cao Nhiên mặt mỉm cười, thuần thục mà tự giới thiệu: “Tôi là bạn của Từ Triệt, Cao Nhiên.”
Nghe thấy chữ ‘bạn’, Kiều Tắc Xuyên theo bản năng đánh giá liếc mắt một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm người trước mặt, tầm mắt lại chạm nhau, Từ Triệt nhướng mày, bất động thanh sắc mà dời đi tầm mắt.
“Xin chào, tôi là Hạ Lương, là đàn em khóa dưới của Từ Luật.”
“Đàn em á?” Cao Nhiên nhướng mày, biểu tình kinh ngạc.
“Đúng vậy” Hạ Lương chỉ Kiều Tắc Xuyên bên cạnh, nói: “Chúng ta đều là đàn em của Từ Luật sư.”
“Không thể tưởng được”, Cao Nhiên trêu ghẹo nói: “Ở chỗ này còn có thể gặp được đàn em khóa dưới của cậu.”
“Ừ, quen nhau từ hôm tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường cấp 3.”
“Ngày kỷ niệm thành lập trường? Viêc bận hai ngày trước của cậu đó hả?”
“Ừ.”
“Tôi nói mà, bảo sao gần đây không gặp cậu.”
“………”
“Từ Luật sư”, Hạ Lương ngắt lời nói: “Hai người ăn cơm chưa?”
“Rồi.”
“Như vậy, có muốn ăn khuya hay không nha, tôi thường xuyên ăn khuya vào khoảng thời gian này, học cả đêm áp lực chỉ có lúc này mới có thể thả lỏng.”
Vừa dứt lời, một tiếng cười không nhịn được chợt vang lên, Cao Nhiên nắm chặt tay đặt ở bên miệng, cười nói: “Các cậu hiện tại học năm mấy?”
“Lớp 11, sắp lên lớp 12 rồi.”
“Trách không được”, Cao Nhiên nhướng mày, biểu tình cảm khái: “Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi cũng rất dễ đói.”
“Đúng đó, sinh hoạt cấp 3 chính là như vậy, thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn heo.”
Cao Nhiên cười cười, không nói chuyện, chỉ là cảm thấy đứa nhóc này còn rất thú vị.
Thấy không khí nhất thời an tĩnh, Kiều Tắc Xuyên tận dụng mọi cơ hội nói: “Tôi đi về trước.”
Nói xong, vòng qua người trước mặt, lập tức đi thoáng qua, tựa hồ có điều hoang mang, Từ Triệt chậm rãi mở miệng: “Cậu đi về bằng cái gì?”
Cùng lúc đó, Kiều Tắc Xuyên từ từ xoay người, cực kỳ dứt khoát mà nói hai chữ: “Đi bộ.”
“Về đến nhà mất bao lâu?”
“Nửa giờ.”
Ánh mắt đánh giá qua quần áo thiếu niên mặc trên người một lần, áo khoác hơi mỏng, mơ hồ có thể thấy được vành tai thiếu niên đã bị lạnh đỏ hồng, có cơn gió lùa vào trước vạt áo thổi qua đôi tay to lớn, khớp xương rõ ràng kia, không khí trầm mặc, vài giây sau, Từ Triệt như suy tư gì nói: “…… Tôi đưa cậu về.”
“…… Ừm.”
Được đến câu trả lời, Từ Triệt quay đầu nhìn lướt qua Hạ Lương bên cạnh, nói với Cao Nhiên: “Tôi đưa cậu ấy trở về trước, cậu nhóc này giao cho cậu.”
Cao Nhiên có hơi ngoài ý muốn Từ Triệt sẽ đưa đón một thiếu niên không gặp qua vài lần, nhưng đối với việc mà anh giao phó cho mình, Cao Nhiên vẫn gật gật đầu theo bản năng: “Ừ, biết rồi, chú ý an toàn.”
“Ừ”, nói xong, anh xoay người nhìn thiếu niên: “Đi thôi.”
Kiều Tắc Xuyên trầm mặc mà đi theo phía sau anh, từ đầu đến cuối nửa ánh mắt cũng không nhìn Hạ Lương, ánh mắt cậu ta dính chặt lên bóng dáng cao lon của thiếu niên, thẳng đến khi hai người đi xa, mới quay đầu cười với Cao Nhiên: “Cao luật sư, chúng ta cùng đi ăn khuya không?”
“Được chứ.”
“Vậy tôi dẫn anh đi phố ăn vặt gần đây nhé, tôi thường xuyên mua đồ ăn ở đó, đi thôi.”
Trở lại trên xe, Kiều Tắc Xuyên không nói một lời mà ngồi trên ghế phụ, ngoài xe rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, Ferrari xuyên qua đường phố, đi đi dừng dừng, thật lâu sau, thiếu niên bỗng nhiên mở miệng: “Đỡ hơn chút nào không?”