Cậu Ta Là Chó Hoang(Dã Cẩu)

Chương 22

Trước Sau

break

Từ Triệt đưa giỏ trái cây trong tay cho người hầu bên cạnh, ngay sau đó đi theo quản gia vào phòng khách, hai người một trước một sau đi xuyên qua hành lang, vòng qua chỗ ngoặt, cuối cùng đi đến chỗ một hồ nước, Trịnh An Hà một bộ quần áo cách tân kiểu thời Đường, đang rất nhàn nhã vui vẻ cho cá ăn. “Từ Luật sư đến rồi ạ.” Quản gia đi lên, cung kính nhắc nhở.

“Đến rồi à?” Vẻ mặt Trịnh An Hà tổ ra kinh ngạc, lúc quay đầu nhìn thấy người, vội vàng đem thức ăn cho cá ném vào trong tay người hầu, khóe miệng treo lên nụ cười đi lên: “ŧıểυ Từ à, cậu đúng là đã lâu không đến.”

“Trịnh Tổng nói quá lời.” Từ Triệt cong lên khóe môi, cũng đi theo tiến lên một bước.

“Aizzz”, Trịnh An Hà xua tay: “Làm gì mà xưng hô khách khí thế.”

Từ Triệt hơi mỉm cười, gọi lên cách xưng hô từ nhiều năm trước: “Trịnh lão.”

“Lúc này mới đúng rồi”, dứt lời, Trịnh An Hà đứng đối diện anh, hai tay đặt lên cánh tay thon gầy lại hữu lực của người đối diện, đánh giá anh thật kĩ: “Lại đây, để tôi nhìn xem, gần đây cậu có mập lên không.”

“Vẫn bình thường ạ.”

Người trước mặt so với vẻ ngây ngô của mấy năm trước, hiện tại đã trở thành người đàn ông thành thục, tác phong làm việc tàn nhẫn quyết đoán, vẻ non nớt đã rút đi, vẻ ngoài trở nên góc cạnh, gò má trắng nõn quá mức lại làm người lầm tưởng là sinh viên, tây trang mặc không chút cẩu thả, kín cẩn, hồi lâu không gặp lại thiếu niên do chính mình một tay đề bạt đi lên, Trịnh An Hà vui mừng mà cười nói: “Đúng là đã nghiêm túc trưởng thành.”

“Vâng.” Từ Triệt nở ra một nụ cười, tinh thần phấn chấn bồng bột, hơi thở cũng đầy sức sống, sinh động.

“Lại đây” Trịnh An Hà vừa nói, một bên vỗ lên bả vai anh: “Cùng tôi lại đây, biết hôm nay cậu sẽ đến đây, tôi đã cố ý dặn dò phòng bếp làm mấy món cậu thích ăn.”

“Trịnh lão chu đáo quá.”

“Aizzz, ŧıểυ Từ, cậu lại cùng tôi khách khi xa lạ có phải hay không.”

“Ngài lại nói quá lời rồi, Trịnh lão.”

Trịnh An Hà cười sang sảng: “Đi.”

Hai người rất nhanh quay lại hành lang mà Từ Triệt vừa đi qua, bức tường nhà điêu khắc rườm rà phức tạp màu đỏ thắm, những cái cột màu đỏ sậm hình trụ xếp hàng chỉnh tề đứng sừng sững một bên, mơ hồ có thể nhìn thấy được những ngọn núi giả, Trịnh An Hà chắp tay sau lưng, nói: “Gần đây tốt chứ?”

“Cũng tạm ạ.” Từ Triệt nhướng mày, trả lời đúng sự thật.

Trịnh An Hà gật gật đầu, vẫn chắp tay sau lưng: “Bận một chút cũng tốt, chứng tỏ sự nghiệp đang phát triển.”

“Vâng.”

“Nghe nói……” Trịnh An Hà dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía anh, thản nhiên nói: “Cậu nhận vụ án của Chu Dương với Thịnh Huy, chuyện này có thật không?”

Tầm mắt nhìn nhau, Từ Triệt gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy chuyện này là thật sự à”, dứt lời, bước chân nhấc lên, Từ Triệt lập tức đi theo một bên, chỉ nghe tiếng nói khàn khàn già nua của Trịnh lão vang lên bên tai: “Cậu định giải quyết như thế nào?”

Đối với câu hỏi dò này, Từ Triệt hơi dừng một chút, mày hơi nhướng lên, ngay sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đất thì có thể trả lại.”

“Vậy xem ra là không muốn trả tiền bồi thường.”

“……… Ừm.”

“Người trẻ tuổi như cậu có ý nghĩ của chính mình là chuyện tốt”, lời nói Trịnh An Hà thấm thía hàm ý: “Giống người già như chúng tôi, thân thể cũng già cỗi, cũng không thể quản nhiều như vậy.”

“Thế hả?!” Từ Triệt nhướng mày nói: “Trịnh lão rõ ràng rất có sức sống.”

“Cậu….” Trịnh An Hà cười nói: “Đã biết nịnh hót, miệng lưỡi trơn tru.”

“Cháu chỉ là ăn ngay nói thật.”

“Ha ha, được, đứa trẻ ngoan”, hai người vừa nói, vừa đi xuyên qua hành lang, vòng vào chỗ ngoặt, Trịnh An Hà lại nói: “Đêm nay nhất định phải lại lâu trong chốc lát.”

“Nhất định.”

“Cậu còn nhớ rõ nơi này không?” Trịnh An Hà tùy tay chỉ vào chỗ đất trống cách đó không xa, thuận miệng nói: “Kiểm tra xem, rốt cuộc cậu đã lâu như vậy không đến đây, để tôi nhìn xem cậu còn nhớ nhiều không.”

“Cái này……” Từ Triệt nghĩ nghĩ, dựa vào hồi ức, phun ra một câu: “Chỗ đó chôn Cục đá.”

“Cậu thế mà vẫn còn nhớ rõ”, Trịnh An Hà lắc lắc đầu: “Không thể không phục cậu.”

“Trịnh lão, ngài lại nói quá lời, cháu chỉ là trùng hợp đoán mò mà thôi.”

“Nói như vậy……” Không rối rắm mãi về việc này, Trịnh An Hà nói chuyển đề tài khác, hỏi: “Cậu còn nhớ rõ Cục đá không?”

“Ừm, chỉ nhớ rõ màu sắc là màu đen.”

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc