Ngô Thiên nhìn vẻ khó hiểu của cậu mà muốn đỡ trán, tên kia thật sự không sợ Lam Từ giận à, cứ tưởng hắn sẽ nơi với Lam Từ trước, không phải có câu tự giác sẽ được khoan hồng hay sao.
" Cuộc thi vừa rồi cậu vẫn đứng nhất toàn khối."
La Mộng chiếm dụng cái ghế bên cạnh ngồi xuống nói.
" Không phải bình thường sao?"
Lam Từ nhún vai nói, cậu cố gắng như vậy mà không được nhất khối cậu sẽ buồn chết.
" Bình thường, không bình thường là Diêm Hàn, nằm sau lưng cậu luôn."
La Mộng tiếp tục nói.
Lần này Lam Từ có phản ứng khác, cậu kinh ngạc nhìn La Mộng.
" Cậu có thể hỏi Ngô Thiên."
La Mộng nhún vai.
" Chuyện này cũng không phải bất thường nhất, cái chính là chuyện hắn đứng sau lưng cậu gây xôn xao rất lớn đến phòng giáo vụ."
Ngô Thiên nhìn cậu, tiếp tục nói:
" Cậu biết không Lam Từ, mỗi bài kiểm tra hắn đều bỏ lại một câu cuối cùng, dù vậy điểm số vẫn ở phía sau cậu, cậu nói xem, nếu hắn làm hết..."
Hắn không nói hết mà nhìn Lam Từ.
Lam Từ tròn mắt nhìn hắn.
Người kia giỏi như vậy sao? Bình thường thấy anh chẳng quan tâm học hành, vậy mà...
Còn bỏ một câu...
" Các cậu nói thật sao?"
Lam Từ nhìn hai người hỏi lại.
" Thật như trân châu."
Hai người đồng thanh nói.
Lam Từ gật đầu, cầm điện thoại lên, tạch tạch tạch nhắn tin.
Hai người La Mộng và Ngô Thiên liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng đợi kỳ biến.
Ting.
Điện thoại báo tin nhắn tới, hai người đều nhìn qua, Lam Từ cầm bút lên viết xẹt xẹt lên giấy trắng, sau đó lại tiếp tục nhắn tin.
Ở bên dưới Diêm Hàn nhận tin nhắn giống như tra khảo của cậu mà bật cười, vẫn rất tự nhiên mà trả lời tin nhắn, phía cuối tin còn để một cái mặt cười.
Lam Từ nhìn cái mặt cười này có ý tứ rất thiếu đánh nhưng cậu vẫn bình tĩnh viết đáp án anh gửi qua vào giấy.
Không đợi cậu nhắn tiếp đã có tin nhắn tới, vậy mà điều trả lời đầy đủ những câu anh bỏ lại kia, không sót đề nào, đáp án...
Vậy mà mẹ nó đúng hết, nếu chúng đều được trả lời, kết hợp với số điểm hiện có của Diêm Hàn, không phải là...
Lam Từ hít sâu, tạch tạch tạch nhắn tiếp.
Chỉ có hai chữ: Tại sao?
La Mộng cùng Ngô Thiên nhìn tờ giấy cậu viết, có chút đổ mồ hôi thay cho Diêm Hàn.
Ting.
Vì em, giữa chúng ta đâu cần phân trước sau, trên dưới, cho em nằm trên cũng được, tôi vui vẻ.
Soát.
Ngô Thiên nhìn mặt cậu đỏ lên nhanh chóng thì dù không biết Diêm Hàn làm sao hóng cậu cũng phải cho anh một ngón cái to bự, quá mẹ nó lợi hại.
La Mộng không muốn ăn cơm chó, đứng dậy chuồn trước.
Chuyện nên thấy cũng không được thấy, chán.
Lam Từ cả đời chỉ có thể làm thụ, chúc may mắn.
Diêm Hàn không nhận được tin nhắn nữa thì có chút buồn chán nằm dài trên bàn.
" Diêm Hàn, anh thật sự cùng một Alpha yêu đương?"
Cổ Na đứng bên cạnh bàn hỏi, giọng cô cũng không nhỏ nên đám người trong lớp đều nghe thấy.
" Cô muốn nói gì thì nói một lần đi, sau đó cút xa ra."
Diêm Hàn kéo ghế sát vào bàn bên dưới, lạnh lùng nhìn Cổ Na.
Hành động của anh giống như đang né ôn dịch khiến Cổ Na có chút tức giận, bộ cô hôi lắm hay gì.
" Chưa nói A với A có yêu đương được không, nhưng gia đình cậu đồng ý sao, A với A làm với nhau được sao?"
Cổ Na trắng trợn nói thẳng khiến nhiều người cũng phải líu cả lưỡi, nhưng cô nói đúng.
" Chuyện này tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô, còn việc cô muốn hỏi, thật ra là Diêm gia đúng không?"
Diêm Hàn vẫn lạnh lùng như vậy, tiếp tục nói:
" Diêm gia không có quyền can thiệp vào việc tôi sẽ yêu ai, làm với ai, giống như người ngoài là cô vậy, giờ thì đừng đứng đây chướng mắt tôi, đám chủ ý chẳng đẹp gì đó của đám thế gia các người tốt nhất đừng có hạ đến người của tôi cũng như của em ấy."
Diêm Hàn đứng dậy nhảy khỏi cửa sổ, một chút cũng không quan tâm tiếng chuông vào lớp kia.
Cổ Na nắm chặt tay nhìn theo bóng dáng của Diêm Hàn, trong lòng xoay chuyển không ngừng, hắn nói vậy là sao, Diêm gia không thể can thiệp, vậy ai có thể can thiệp? Chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua Diêm Hàn.
Đám nam sinh A trong lớp cứ tưởng cô bị đả kích quá lớn, còn bị Diêm Hàn một hai nói cút đi mà tức giận ủy khuất thì vây quanh cô nói đủ lời an ủi.
Lam Từ đang nhìn ngoài cửa sổ tự nhiên liếc thấy bóng dáng quen thuộc nhanh chóng khuất sau hàng cây phía sau toà nhà.
Anh đi đâu vậy?
Diêm Hàn nhìn thấy tin nhắn của cậu thì biết cậu nhìn thấy mình, anh đi ngược trở lại, ở nơi có thể nhìn thấy cậu mà nhìn lên.
Lam Từ cũng thấy anh.
Ting.
Tôi trốn học, em muốn đi cùng không?
Lam Từ trợn mắt nhìn tin nhắn, tạch tạch tạch mà nhắn lại.
Tôi không có giỏi như anh, anh có việc gì sao?
Diêm Hàn cười.
Tôi ở chỗ cũ đợi em, khi nào em muốn cúp tiết có thể đến đó tìm tôi.
Lam Từ vừa nhận được tin nhắn đó thì bóng anh đã khuất mất.
" Thầy vào rồi kìa Lam Từ."
Ngô Thiên nghe tiếng ting ting phía sau mà phải lên tiếng nhắc nhở.
" Ừm."
Lam Từ đáp lại, cất điện thoại vào hộc bàn.
Cả buổi học hồn Lam Từ cứ bay đi đâu, không sao tập trung được, vừa nghe tiếng chuông báo nghỉ trưa đã phóng nhu bay ra khỏi lớp.
Ngô Thiên chỉ kịp thấy cái bóng lưng của cậu, chẳng nói được lời nào.
Lam Từ một đường chạy thẳng đến nơi cậu có thể nghĩ nó là chỗ cũ của hai người bọn họ, cái nơi mà anh tỏ tình với cậu.
Cậu vừa ló đầu ra đã bị một bàn tay kéo xuống, ngã nhào vào lòng ngực của ai đó.
" Anh..."
" Em chăm học quá, bắt tôi đợi cả mấy tiếng, em mau an ủi tôi."
Diêm Hàn vùi đầu vào cổ cậu giọng buồn buồn nói.
" Ai bảo anh trốn học!"
Lam Từ thiếu điều muốn ngã ngửa, cái lý luận gì vậy.
" Tôi không học cũng thi được."
Diêm Hàn rầu rỉ nói, ở trên môi cậu mổ mổ, giống như muốn nhận được phúc lợi an ủi mà anh nói.
" Anh sao vậy?"
Lam Từ ôm mặt anh hỏi.
" Có người chọc tôi, tôi thấy phiền nên trốn học thôi."
Diêm Hàn bóp eo cậu, nói như đúng rồi.
Lam Từ trợn mắt, có vụ này nữa hả, vậy anh phải trốn học bao nhiêu lần.
" Tôi trốn học khá nhiều rồi đó."
Diêm Hàn hiểu vẻ mặt của cậu mà trả lời luôn.
" Thầy cô không nói gì sao?"
Lam Từ có chút khó đỡ hỏi.
" Họ sẽ không nói, tôi có thể giữa đường nhảy vào lớp 11 thì cũng không sợ họ nói, miễn tôi vẫn thi cử đạt yêu cầu thôi."
Lúc vào học viện anh cũng làm bài thi đầu vào thôi, không phải như nhiều người đã nghĩ là anh dựa vào quan hệ để vào, nhưng cũng thật sự là có Đế gia phía sau nên anh mới không sợ.
Lam Từ nghe mà trề môi nhìn anh, nào chỉ đạt yêu cầu thôi.
Diêm Hàn nhìn cái môi mỏng của cậu mà ngứa ngấy, kéo đầu cậu lại hôn lên.
Lam Từ cũng chẳng thể làm gì đành phải để anh hôn cho đã, tới khi bụng cậu kháng nghị anh mới buông ra, cầm hộp cơm bên cạnh lên cùng cậu ăn cơm.
Gió mát phe phẩy mái tóc hai người nhẹ nhàng bay bay, khung cảnh yên tĩnh như vậy cũng khiến cho bữa ăn thêm ngon miệng, cả hai đều rất hưởng thụ mà anh anh em em giải quyết bữa trưa.
" Chúng ta về thôi, sắp vào học rồi."
Lam Từ đứng dậy kéo tay Diêm Hàn lên.
Nhưng người kia giống như cục nam châm dính chặt với mặt đất, không chút động đậy nào.