Nhưng cậu đâu có... Không... Giờ đã có... Nên nó cũng sẽ có...
Thực chất mỗi A đều có, chỉ là đã bị thoái hoá trầm trọng.
Nếu anh đã có thể làm cho cậu chấp nhận pheromone của mình rồi thì sao không thể có chứ.
Một lúc nào đó, có lẽ cậu cũng sẽ giống như O, sinh con cho Diêm Hàn sao...
Cái này chẳng khác gì bắt một người đàn ông mang thai rồi sinh con cả, rất đáng sợ...
Lam Từ càng nghĩ càng sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy...
Diêm Hàn giống như hiểu rõ mà ôm chặt cậu, ở bên tai cậu thủ thỉ thật nhẹ.
" Lam Từ, lúc này em vẫn chưa thật sự yêu tôi, chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ không vượt qua giới hạn đó, tôi đợi em một ngày nào đó mở miệng xin tôi, xin tôi vào nơi này, hoàn toàn tự nguyện."
" Không cần sợ, tôi muốn em, sẽ trân trọng em, bảo bối, em là bảo bối của tôi, tôi chỉ có em, em không cần sợ tôi, tôi là bờ vai của em, là chỗ dựa của em."
" Lam Từ, tôi yêu em."
...
Lam Từ nằm úp mặt trên giường, trong đầu chỉ quẩn quanh mấy lời kia của Diêm Hàn, ba chữ kia cứ quấy phá trong lòng cậu, không sao xua đi được.
" Aaaaaa..."
Cậu chữi anh khốn nạn cũng đâu có sai, quả thật là rất khốn nạn, làm cho cậu sợ hãi xong nói yêu cậu, cái này còn đợi anh nói sao...
Lam Từ lật qua lật lại trên giường, bởi vì lật quá dữ mà đụng trúng cái mông có chút ê ẩm.
Lúc đó hai người làm xong cái đó vẫn ở nguyên trong người cậu tới khi tiếng chuông cuối cùng của ngày học vang lên mới đánh động hai người đang chìm trong cảm xúc của riêng mình, cái đó của anh lúc trượt ra đã nhăn nheo đến xấu xí.
" Phụt!!! Ha ha..."
Lam Từ úp mặt vào gối cười không ngừng, sau đó lại giống như nhớ lại cái gì, có chút giận dỗi đấm đấm gối.
Một Alpha như tôi chưa yêu anh đã bị anh ăn đến gắt gao, đợi tôi yêu anh rồi chắc chẳng còn mẩu xương mất.
Diêm Hàn mà biết cậu có giác ngộ cao đến vậy sẽ đè cậu ra mà khen ngợi thưởng cho mất.
"...còn nói tôi chưa yêu anh... Ít nhất tôi cũng thích anh rồi mới cho anh làm chứ bộ... Khốn nạn..."
...
Cốc cốc cốc.
Cạch.
Diêm Hàn nhìn Ngô Thiên đang đứng ngoài cửa, im lặng nhìn hắn.
" Này, cặp của Lam Từ."
Ngô Thiên có chút quái dị nhìn anh.
Diêm Hàn nhận lấy cái cặp, đối với ánh mắt lạ lùng của Ngô Thiên không tiếng động hỏi.
" Không ngờ nha Diêm Hàn, cậu vậy mà đứng hai toàn khối, đứng bên dưới Lam Từ."
Đúng vậy đấy, đứng đó như một vị thần bảo hộ không để ai tiếp cận Lam Từ.
Diêm Hàn vẫn không nói gì, chỉ nhìn hắn.
" Tôi nói nha, cậu mà để cậu ấy biết cậu nhường cậu ấy thì sẽ hay lắm ấy."
Ngô Thiên nói một câu không đầu không đuôi rất có thâm ý nhìn anh một cái rồi đi mất.
Ngô Thiên cũng chỉ tình cờ nghe thấy khi đi ngang phòng giáo vụ, thật không ngờ Diêm Hàn lại thâm tàn bất lộ, không biết Lam Từ biết thì sẽ phản ứng sao đây.
Thú vị.
Diêm Hàn nhìn bóng lưng của Ngô Thiên, có chút nghiêm túc ngẫm nghĩ lời hắn nói.
Em ấy sẽ giận sao?
Diêm Hàn đóng cửa đi vào phòng cầm cái túi bánh trong tủ lạnh cùng cặp sách của Lam Từ đi ra khỏi phòng.
Lam Từ lăn lộn vài vòng trên giường làm bản thân ra một thân mồ hôi, vừa đi tắm ra quần áo còn chưa mặc đã nghe tiếng gõ cửa.
Giờ này ai sẽ tìm cậu nhỉ?
Cạch.
Lam Từ cả người trên dưới chỉ có một cái khăn trắng, tóc còn ướt nhỏ nước không ngừng.
Từng giọt từng giọt chảy xuống bờ ngực cùng cơ bụng từng múi rõ ràng, vòng qua tuyến nhân ngư mê người rồi biến mất trong khăn tắm.
" Khụ khụ... Anh tới làm gì vậy?"
Lam Từ vội vàng đi vào nhà tìm cái áo tròng vào, cố gắng tránh né ánh mắt không rời của người kia.
Diêm Hàn nhắm mắt lại một chút rồi mở mắt ra, chút ám trầm trong đó cũng biến mất, anh đưa tay đóng lại cái cửa.
Lúc này Lam Từ đã mặc xong quần áo, chỉ có mái tóc ướt sủng vẫn nhỏ nước.
" Lại đây."
Diêm Hàn ngồi trên giường nhìn cậu.
Lam Từ có chút không rõ lắm nhìn anh, rồi cũng đi tới.
Diêm Hàn kéo cậu ngồi quay lưng lại với mình, giúp cậu lau khô tóc.
" Sao anh lại tới nữa?"
Lam Từ có chút hưởng thụ được người hầu hạ, nhẹ giọng hỏi.
" Cặp của em."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai có chút ngứa ngấy.
" Ngô Thiên đưa cho anh? Sao không lên đây đưa cho tôi?"
Lam Từ lúc lắc đầu, cậu bị bàn tay to kia mát-xa đến thoải mái.
" Lần sau phải mặc quần áo đàng hoàng mới được mở cửa ra."
Anh vừa nói vừa mài răng lên cái nơi đã bị anh cắn trước đây nay chỉ còn lại vết răng nhàn nhạt, tính uy hiếp trong lòng nói thật đầy đủ nhượng người kia rùng cả mình.
" Ừm..."
Lam Từ ỉu xìu đáp.
"Sao giờ này lại đi tắm, không tốt cho sức khoẻ."
Anh thấy cậu cứ cong cong vẹo vẹo nên để cậu dựa vào mình, tiếp tục lau khô hẳn.
" Nóng..."
Giọng cậu cơ chút không có sức.
" Sao không bật điều hoà thấp xuống?"
Diêm Hàn cũng để ý cậu thường để nhiệt độ tầm ba mươi độ, không khí bên ngoài lúc này đã ba mươi tám, không nóng cũng lạ.
" Không thích, mát mát là được rồi."
Cậu đúng là không thích cảm giác điều hoà chạy ào ào, khí lạnh phả đầy mặt.
" Khô rồi."
Tay anh luồn vào từng sợi tóc của cậu, rất thích, Diêm Hàn hít sâu vài ngụm mùi hương của dầu gội cùng mùi vị của riêng cậu, lưu luyến quên về.
" Ừm..."
Lam Từ bị anh xoa cũng có chút buồn ngủ, không chịu ngồi dậy mà cứ dựa vào như vậy.
" Tôi ở lại nhé."
Giọng anh giống như thôi miên ở bên tai cậu nói nhỏ.
Lam Từ có chút run lên nhưng không nói được hay không.
Anh tự nhận là được luôn, vòng tay ôm chặt cậu, anh thích được ôm lấy cậu, khoảng khắc ở bên cạnh cậu rất bình yên, anh luyến tiếc buông ra.
Đêm đó Diêm Hàn chỉ ôm Lam Từ ngủ, đặc biệt trong sáng, Lam Từ cũng phải công nhận, cậu thích vòng tay của anh, thích thân nhiệt ấm nóng của anh, mặc kệ điều hoà có lạnh buốt cũng không cần lo.
Mấy hôm cậu phát tình anh cũng là như vậy chăm sóc cậu, ôm cậu ngủ, chính vì vậy cậu mới không quá phản kháng anh khi chuyện đã rồi.
Có một người tự nguyện chăm sóc mình, giống như cha mẹ, Lam Từ sẽ ngoan ngoãn thuận theo.
Cậu không biết nếu Diêm Hàn không xuất hiện, mai sau cậu sẽ yêu ai, sẽ cùng ai chung sống, nhưng khi anh xuất hiện, cậu hiểu, dù anh làm cái gì cũng có tính ép buộc, nhưng ở sau trong lòng lại rất hưởng thụ anh cưng chiều, chẳng sợ tương lai nhiều chông gai, miễn anh vẫn cưng chiều cậu như vậy, cậu sẽ thử chấp nhận anh, dù sao anh cũng cho cậu sung sướиɠ mà cậu muốn rồi, cậu thoả mãn.