Lam Từ nhìn anh như vậy tự nhiên muốn cười, cậu ngồi thụt xuống xoa đầu anh lộn xộn như cái ổ gà, khó được chủ động hôn chóc chóc lên môi anh vài cái, ý cười tràn ra khoé mắt, đuôi mày.
Diêm Hàn để mặc cho cậu làm loạn.
" Về đi, buổi tối lại cho anh ngủ chung."
Lam Từ thương lượng.
" Đi thôi."
Diêm Hàn giống như cái công tắc bật người đứng dậy, còn kéo theo cả Lam Từ, một tay nắm hộp cơm không, một tay kéo cậu trở về.
Lam Từ mắc trợn trắng nhìn anh, dùng dằng muốn hất tay anh ra, cậu bị úng não rồi mới bị vẻ bề ngoài kia làm cho mụ mị đầu óc, đáng thương cái mốc ấy.
Diêm Hàn nắm chặt tay cậu không buông, khoé môi cũng nhếch lên xinh đẹp, em ấy quá dễ dụ, yêu chết mất.
...
Đêm đó hai người nằm trên giường, Lam Từ hỏi anh.
" Sao anh lại nghĩ học một năm?"
Lam Từ thắc mắc lâu rồi.
" Đế gia tộc nhân đến năm 16 tuổi sẽ thức tỉnh huyết mạch, sau khi thức tỉnh cần làm quen với sự thay đổi này, tôi chỉ dùng một năm, cũng được xem là nhanh, cũng vì vậy mà bỏ lỡ em một năm."
Diêm Hàn trầm thấp nói.
Lam Từ bĩu môi.
" Lam Từ, hứa với tôi, dù có chuyện gì cũng phải tin tưởng tôi, Đế gia bên kia có mấy tên đáng ghét, sẽ có một ngày họ làm phiền chúng ta, em không cần quan tâm họ nói gì, nhưng không cần cứng chọi cứng, những kẻ thức tỉnh huyết mạch đều mạnh hơn người thường, tôi không muốn em bị thương, nếu có ngày em bị mang đi, đợi tôi tới tìm em, không được cùng họ động thủ."
Anh nhẹ giọng nói, đầu tựa vào ngực cậu hít sâu mấy hơi.
" Thật sự rất mạnh?"
Lam Từ rất không muốn thừa nhận chuyện này.
" Ừm, hay tôi cho em đánh thử?"
Diêm Hàn hôn hôn cằm cậu.
" Được đó."
Lam Từ không tin không thể phản kháng.
" Tôi sẽ nương tay với em."
Diêm Hàn chắc chắn nói, dụi dụi vào cổ cậu, đôi tay bắt đầu không thành thật.
Hai tay anh mò vào quần ngủ của cậu, xoa nắn hai cánh mông tròn, nhào nặn đủ kiểu.
" Ha... Lưu manh, lần sau không cho anh đến nữa... Ưm..."
Lam Từ uốn éo muốn đẩy anh ra, đổi lại là người kia chui đầu vào áo cậu mυ"ŧ lấy khoả trân châu đến kêu vang d.âm mĩ.
" Em thích tôi làm em ở bên ngoài?"
Diêm Hàn đút một ngón tay vào kẻ mông cậu, ấn ấn, miệng vẫn còn nói lời lưu manh.
" Không phải... Ứm... Đau..."
Đầu ngực bị kéo ra vừa đau lại vừa tê dại khó chịu.
" Miệng em nói đừng, nơi này thì xoắn lấy tôi, em thật không thành thật, cần phải bị phạt."
Anh vừa nói vừa nhấn mạnh eo cậu xuống.
" Ứm... Ha... Ha... Trướng quá..."
Lam Từ ngã lên người Diêm Hàn không ngừng thở dốc.
" Tôi còn có thể to hơn, em nên cố gắng rồi."
Diêm Hàn cười, đỉnh mạnh hông.
Lam Từ mở to mắt cong lưng há miệng hít thở khó khăn, một lời cũng nói không được, cái kia... Vậy mà lớn hơn thật...
" Em xem, không cần cố gắng cũng có thể mài chết em."
Mỗi cái thúc hông đều nghiền ép qua điểm mẫn cảm, còn đập mạnh lên **** ***** **** bên trong cùng.
" A... Không... Ha... Ha..."
Cao trào khiến cậu thả người nằm bẹp trên người anh.
Nhưng bên dưới vẫn không ngừng bị người chà đạp đến nước nôi lênh láng.
" Gọi tên tôi đi."
Anh thủ thỉ bên tai cậu.
" Ha... Ha..."
Lam Từ bị đỉnh đến nói không thành lời.
" Gọi tên tôi."
Âm thanh đỉnh lộng choáng ngộp cả căn phòng, mùi tin tức tố tràn ngập đến mức hít vào cũng là nó, càng khiến người mê muội.
" Hàn a... Đừng đừng a..."
Lam Từ đã bắn hai lần nhưng cự long bên trong vẫn miệt mài cày cấy, không chút giấu hiệu thả lỏng, mài đến Lam Từ nhũn cả người, sức lực toàn thân đều chạy đi hết.
" A... Diêm Hàn anh khốn nạn... A..."
Câu chữi của cậu vừa dứt thì Diêm Hàn cũng bắn ra.
" Hô hô..."
Cả người Lam Từ như mới từ trong nước vớt ra, ướt nhẹp từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
" Tôi đúng thật là thích nghe em chữi tôi."
Diêm Hàn trầm thấp cười, giọng anh mỗi khi hai người làʍ t̠ìиɦ xong đều khiến người nghe phải run rẩy, Lam Từ bị anh ôm đến không sao nhúc nhích được.
" Em lại chữi, nhất định là muốn tôi làm em, Lam Từ, tôi yêu em chết mất."
Vừa nói anh vừa xốc cậu lên, vừa đi vừa giã một đường vào nhà tắm, t.inh d.ịch anh vừa bắn ra chảy dọc theo từng cú nhấp hông, d.âm mĩ lại kích tình.
" Khốn nạn a...Hức a... Chịu không nổi mà... A... Ha..."
Mỗi cái thúc hông đều sâu đến tận cùng, mỗi lần nó chạm vào chỗ kia đều làm cậu rùng mình mà xoắn xuýt anh.
" Tôi không vào, sao em cứ xoắn mãi vậy."
Diêm Hàn cười, giống như một cái máy ủi, không ngừng ủi ủi vách thịt đến ướt mềm.
" Ha... Ha..."
...
" Ừm... Không muốn nữa..."
Lam Từ ủy khuất nói, mắt cũng mở không ra.
Diêm Hàn hôn lên môi cậu, ôm cậu vào lòng vuốt lưng dỗ dành.
Em thật là yêu tinh mà, Lam Từ...
...
Hậu quả của việc túng d.ục quá độ là hôm sau Lam Từ dậy không nổi...
" Đều tại anh hết... Khốn nạn..."
Lam Từ úp mặt vào gối mắng chữi người.
Toàn thân chỗ nào cũng rã rời.
Diêm Hàn vừa đi gọi điện thoại bảo Diêm Phong xin nghĩ cho hai người vừa vào phòng đã nghe cậu chữi anh.
" Em vẫn chưa nhớ hậu quả của việc chữi tôi nhỉ?"
Diêm Hàn hôn lên tóc cậu, lời nói ra lại làm người dưới thân run rẩy.
" Anh nghe nhầm rồi..."
Lam Từ méo mặt lầm bầm.
" Tôi cũng đã nói tôi thích nghe em chữi, nhất là lúc làʍ t̠ìиɦ."
Diêm Hàn lại bổ sung thêm một câu.
"..."
Diêm Hàn nhìn bảo bôi nhi không nói lời nào úp mặt vào gối, buông tha cho cậu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lam Từ hé ra nhìn bóng lưng của anh, cắn răng, ở trong lòng tiếp tục mắng người.
Bá đa͙σ, đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không được, hu hu, cậu khổ quá mà...
Reng...
" Alo..."
" Trời mợ, nghe cái giọng này của cậu tôi hết muốn hỏi sao cậu không đi học luôn rồi, chúc cậu sống sót."
Tút tút tút...
Diêm Hàn vừa ra đã thấy cái điện thoại tội nghiệp bị ai đó giận cá chém thớt ném thẳng vào góc giường.
" Ai chọc em?"
"..."
Mẹ anh còn hỏi, tại anh chứ ai mà hỏi, hỏi hỏi mẹ anh ấy.
Hu hu hu...
Diêm Hàn nhìn cậu không nói lời nào, đuôi tóc phía sau hơi vểnh lên, dám có khi cậu lại đang chửi anh.
" Tôi đói..."
Đương lúc anh nghĩ cậu sẽ không nói gì lại nghe cậu kêu đói.
Diêm Hàn xoa xoa đầu cậu, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Diêm Hàn cũng không đi lâu, ngay lúc Lam Từ mơ hồ lại muốn ngủ thì nghe tiếng mở cửa, sau đó là mùi cháo thịt thơm lừng nứt mũi.
Cậu chống tay ngồi dậy lại vô lực ngã xuống.
" Ưm..."
Diêm Hàn nghe tiếng cậu nhìn lên, tối qua làm hơi quá, em ấy cũng không phải trong kỳ phát tình, cơ thể không thể tự phục hồi nhanh chóng, hậu quả là giờ cũng không có sức.
" Tôi đút cho em, đừng cạy mạnh."
Diêm Hàn ôm cậu ngồi xuống bàn, để cậu ngồi trên đùi mình, dựa vào người mình đút từng miếng cháo một.
" Ở căn tin à?"
Lam Từ hàm hồ nói.
" Tôi không muốn để em đợi."
Diêm Hàn lại đút.
" Căn tin học viện cũng ngon lắm."
Lam Từ không giỏi kén chọn, cậu rất dễ nuôi.
Diêm Hàn biết cậu thật lòng nghĩ vậy mới nói vậy, gật đầu.