Khi huấn luyện viên nhìn thấy Tô Khuynh ngất đi trong vòng tay của hắn, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, hắn chỉ còn cách bế Tô Khuynh lên đưa cô đến phòng y tế.
Bác sĩ trong phòng y tế kê một ít thuốc say nắng cho cô, đồng thời dặn dò huấn luyện viên giúp cô cởi bỏ bộ đồng phục rằn ri bên ngoài, liền vội vàng đi kiểm tra một học sinh khác.
Huấn luyện viên Dịch Phàm cũng chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, nhìn Tô Khuynh một cô gái mảnh mai đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, chuẩn bị giúp cô cởi quần áo. Tuy rằng có chút khẩn trương nhưng giúp cô giải nhiệt mới là điều cấp bách nhất.
Tay hắn run rẩy, thay Tô Khuynh mở khóa kéo trước ngực.
Không nghĩ tới là, bên trong Tô Khuynh chỉ mặc một cái áo hai dây thấp cổ.
Tô Khuynh nhìn có vẻ mảnh khảnh, những nơi nên có thịt đều đầy đặn. Dịch Phàm kéo khóa kéo, hơn nửa bầu ngực căng tròn lộ ra ngoài.
Hắn ở trong quân đội nhiều năm ngay cả phụ nữ cũng rất ít khi thấy, thoáng chốc máu khắp người dồn xuống bụng dưới.
Hắn cẩn thận nâng vai cô gái, chú ý để không chạm vào làn da trần của cô gái, nhưng vẫn không thể tránh khỏi để lại xúc cảm ấm áp tinh tế trên đầu ngón tay.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng y tế không tính là nóng, nhưng khuôn mặt của Dịch Phàm vẫn không ngừng đổ mồ hôi, từ chóp mũi chảy xuống ngực Tô Khuynh, rồi chui vào khe rãnh sâu hút…
Đúng lúc người thanh niên không biết phải làm sao trước cảnh tượng khiến người ta huyết mạch sôi sục này, Tô Khuynh khó nhịn khẽ “ưm” một tiếng, đột nhiên mở bừng mắt ra.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô vội vàng ôm lấy ngực mình hét lên, "A---- lưu manh…"
Dịch Phàm theo bản năng quay người đi, ánh mắt hoảng loạn không biết đặt đâu. Lại không muốn tiếng kêu của Tô Khuynh thu hút sự chú ý của những người khác, chỉ có thể căng da đầu mà quay lại vươn tay che miệng Tô Khuynh.
"Tôi, tôi không phải lưu manh, em đang bị say nắng, tôi giúp em cởi quần áo..."
Tô Khuynh bình tĩnh lại, chớp chớp một đôi mắt nai tơ. Dịch Phạm nhanh chóng thả tay rồi quay lưng đi. Tô Khuynh từ phía sau nhìn thấy tai hắn đỏ lên, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
“Thực xin lỗi huấn luyện viên Dịch, trách lầm anh rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi cởi quần áo—” Ba chữ cuối cùng cô còn cố ý kéo thật dài, gương mặt Dịch Phàm tức khắc nóng như lửa thiêu….
Ngày hôm sau, vì để cảm ơn huấn luyện viên Dịch đã đưa cô đến phòng y tế, Tô Khuynh đến kí túc xá do nhà trường sắp xếp cho các giáo quan huấn luyện quân sự để tìm hắn.
Dựa theo số phòng cô nghe ngóng được, Tô Khuynh đứng ở cửa một hồi.
"Ưm... hừ..." Hơi thở nặng nề của người đàn ông truyền ra từ bên trong, hô hấp dồn dập, giống như sung sướиɠ lại giống như dày vò.
Tô Khuynh vờ như không nghe thấy, cô đẩy cửa ra, chỉ thấy Dịch Phàm đang nằm trên giường, nhắm chặt mắt, quần cởi đến đầu gối, đang cầm dươиɠ ѵậŧ thô dài của chính mình nhanh chóng loát động, thậm chí còn không phát hiện có người đi vào.