Vào một buổi sáng bận rộn trong tiết trời thu tháng 9, đột nhiên nhìn thấy một cô gái tươi tắn ngọt ngào xinh đẹp nhìn chằm chằm mình như vậy, Tống Dương nhất thời ngây người, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Cho đến khi xung quanh có tiếng ồn ào mới phản ứng lại, khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của Tống Dương đỏ bừng, nói với Tô Khuynh: “Bạn, bạn học, có cần gì không?”
Tô Khuynh chớp chớp mắt, trả lời: “Em không tìm được kí túc xá của em ở đâu, tiền bối có thể chỉ giúp em được không? "
Nghe vậy Tống Dương đứng lên, cầm lấy hành lý từ tay Tô Khuynh, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô, cúi đầu nói: “Anh đưa em đến đó.”
Tô Khuynh đương nhiên sẽ không từ chối, cô luôn biết cách phát huy ưu điểm của mình. Ngày nắng nóng thế này, cô không muốn một mình chuyển hành lý nặng nề như vậy.
Tô Khuynh và Tống Dương sánh bước bên nhau, Tô Khuynh mở lời trước: “Tiền bối, em tên Tô Khuynh, khoa Tiếng Trung, còn anh thì sao?”
“Anh tên Tống Dương, khoa Máy Tính, anh năm ba.” Tống Dương đáp.
Thật là kiệm lời mà, Tô Khuynh nghĩ thầm. Nhưng mà cô thích loại kỹ sư nhàm chán này, trêu chọc rất thú vị.
Hơn nữa, anh chàng Tống Dương này còn rất tuấn tú, cao gầy lại còn trắng trẻo, tuyệt đối không lỗ vốn.
Chỉ ngắn ngủi một đoạn đường, Tống Dương không biết mình đã bị Tô Khuynh đưa vào danh sách con mồi, hai tai đỏ ửng im lặng.
Tống Dương giúp Tô Khuynh xách va li lên cầu thang, thẳng đến cửa phòng ngủ của cô mới dừng lại.
Đôi mắt đẹp của Tô Khuynh sáng ngời, gương mặt cảm kích nhìn anh nói: “Cảm ơn Tống tiền bối, nếu như không có anh, em không biết làm sao chuyển được hành lý nặng như này.”
Nói xong cô liền lấy ra một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho Tống Dương. Tống Dương giật mình, mặt lại đỏ bừng.
Cậu ta giơ tay nắm cổ tay Tô Khuynh muốn ngăn hành động của cô, nhưng lại đột nhiên ý thức được làn da dưới lòng bàn tay ấm áp mịn màng, vô thố buông tay ra, lắp bắp nói: "Không, không cần đâu, chuyện nhỏ không tốn sức, anh đi trước đây, tạm biệt.”
Nói xong liền xoay người chạy xuống lầu. Tô Khuynh nhìn theo bật cười, đúng là một nam sinh ngây thơ.
Việc đầu tiên mà tân sinh viên nhập học làm là huấn luyện quân sự.
Nắng đầu thu như cũ độc hại không chịu được, việc luyện tập hàng ngày từ sáng đến tối khiến các sinh viên kêu khổ không hết, nhưng giáo quan rất nghiêm khắc, không cho phép có một chút lười biếng nào.
Dáng vẻ kiều khí mảnh mai như Tô Khuynh đương nhiên không thể nào chịu nổi. Khi cô đang đứng nghiêm trong hàng, nhân lúc người huấn luyện đi đến bên cạnh, Tô Khuynh mềm mại ngã xuống. Người huấn luyện phản ứng rất nhanh, liền ôm lấy cô.