hức... Hu hu... Em muốn đi ŧıểυ mà. Không phải tè dầm đâu..."
Ôi bảo bối của anh đáng yêu quá. Bảo bối bị anh làm ướt còn tưởng tè dầm, thật đáng yêu.
"Để ca ca giúp Giai Nhi đi tè nha"
Bạc ngôn một tay cho vào miệng Thẩm Nhược Giai, tay còn lại cách một lớp vải cọ cọ vào mép l.ồn. lúc thì cọ nhẹ nhàng khi thì mạnh mẽ như muốn đâm cả ngón tay xuyên qua vải vào lỗ d.âm. Thân thể kiều diễm này thật mẫn cảm, chỉ bị cọ nhẹ bên ngoài đã khiến cả cơ thể cô bủn rủn phun ra từng đợt nước d.âm. Chưa được mấy phút cả bàn tay Bạc Ngôn đã ướt đẫm.
"Hức... Ư...a...không cần mà a a". sướиɠ quá, chỉ tay thôi đã như này thì không biết khi làm t.ì.nh sẽ cỡ nào a. Thật khiến người khác mong đợi đi.
"ŧıểυ d.âm nữ".
Nói xong tay anh cọ vào â.m v.ật với tần suất mỗi lúc một nhanh. Đột nhiên người trong lòng hét lên, cơ thể co giật một hồi... Thẩm Nhược Giai đã ra, ra bởi ngón tay của anh, mà còn chỉ cọ bên ngoài qυầи ɭóŧ?!. Cũng may lúc này tay anh chặn miệng cô khiến một phần tiếng hét giảm đi. Bằng không nhất định có người chú ý.
"Hu hu... mất mặt quá. Em đã đi ŧıểυ vào tay anh rồi, em không muốn gặp anh đâu..huhu...."
"Bảo bối của ca ca có thoải mái không?"
"Em...em không có thoải mái đấy,". xạo đấy đồ đàn ông thúi.
"Vậy sao?. Vậy để ca ca làm cho Giai Nhi được thoải mái nha~"
Nói rồi không đợi cô trả lời, Bạc Ngôn nhấc ôm cô lên, một tay ôm người một tay lại bắt đầu mò dưới váy không do dự vạch qυầи ɭóŧ ướt đẫm của Thẩm Nhược Giai sang một bên. Sau đó anh đút ngón giũa của mình vào trong t.iểu huy.ệt ẩm ướt.
"A...a... Anh không cần vậy mà..""
Bạc Ngôn hít sâu một chút nghĩ khít quá, nếu đút c*c anh vào khặng định làm cho cô sư*ng tê l.ồn nhưng nhỏ thế này chắc chắn vào rất khó khăn.
"Sao không cần?. Ca ca muốn Giai Nhi thoải mái không được sao?. Ngoan liền có kẹo a."
"Ức.. a... Ma ma.. bảo không được.. làm vậy mà..."
"Là ta liền được. Ngoan. Nhỏ tiếng chút có người tới a~"
Nghe anh nói giờ mới nghe thấy tiếng nói chuyện vui đùa của hai cô giúp việc tới gần. Do hoảng sợ t.iểu h.uyệt càng ra sức mυ"ŧ chặt tay Bạc Ngôn.
Kì thật lúc này Bạc Ngôn đã suýt không nhịn được mà muốn đè ngay ŧıểυ d.âm nữ này xuống ȶᏂασ làm. Nhưng không cần vội. Cơ hội đến với anh còn nhiều.
Không đợi cô thích ứng Bạc Ngôn nhét thêm một ngón tay nữa vào t.iểu h.uyệt luận động. Anh bắt trước động tác giao hợp mà ra ra vào vào. Anh luận động không nhịp điệu khiến cô khó chịu muốn chết. Thẩm Nhược Giai ưỡn ẹo r.ên r.ỉ cố thoát khỏi tay anh nhưng như vậy lại càng khiến anh đ.út tay vào sâu hơn.
"ưa a..ư..ư.." nhanh hơn nữa đi đàn ông thúi, bằng không sẽ không cho ngươi chơi h.uyệt.
Vừa kêu d.âm đ.ãng vừa ngước đầu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng mỹ lệ. Hai mắt long lanh ánh nước. Hai má thì ửng hồng, cái miệng vì thở dốc mà hơi hơi hé ra. Anh đối mặt với cô, cái lưỡi mềm mại dính đầy nước bọt bóng loáng mời anh gặm nhắm. Nước miếng vì thân chủ không kiềm chế được chảy ròng ra ngoài, trông vô cùng gợi t.ình
Bạc Ngôn rất khó chịu, nếu để ý sẽ thấy điểm gồ lên to tướng dưới đũng quần anh có rỉ ra một ít chất lỏng màu trắng đục.
Khi cảm nhận cô sắp cao trào, anh dừng lại một lúc, sau đó nhét thêm một ngón tay nữa vào ŧıểυ h.uyệt chật khít.
"A không...ức., đau quá, cầu xin ca ca đừng mà huhu..."
Bạc Ngôn không chút lưu tình dùng ba ngón tay của mình cố nhồi nhét vào trong cái h.uyệt d.âm này. Không phải anh không thương cô mà là của anh quá lớn, nên đành từ từ nói rộng h.uyệt động ra.
Thực tế cô có đau thật, vì cái l.ồn của cô này tuy d.âm thật nhưng nó lại nhỏ, lại khít khao. Trước đây cô cũng từng nhiều lần dùng dư.ơ.ng cụ giả để thủ d.âm nhưng vừa nới rộng hôm nay ngày mai lại phải nới rộng lại.
Tần suất anh thụt vào rút ra ngày càng nhanh khiến cho cả người cô co giật mềm nhũn như một bãi nước rồi bắn ra một cổ nước d.âm. Lần này cô co giật kéo dài hai phút, sau đó nước mắt lưng tròng ngất lịm trong lòng anh.