Khi Thẩm Nhược Giai tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Cô được nằm trren chiếc giường xa lạ ở trong một căng phòng xa lạ. Nghĩ tới chuyện sáng nay cô thầm thán phục 'quả nhiên người đàn ông cô nhìn trúng có khác.'.
Không nghĩ không sao, nghĩ tới ŧıểυ h.uyệt lại bắt đầu ngứa ngáy tiết ra nước d.âm mà khó chịu. Kèm theo đó là một tràng đau đớn giữa hai đùi trong của cô. 'chẳng lẽ tên đàn ông thúi này lấy mình chân giao để xử? Chẳng trách đùi trong cô đau rát như vậy? Sao không trực tiếp đ.âm thẳng vào l.ồn d.âm của cô? Hazz miếng thịt dâng tới bị cô đá đi mất.
Cạch!
" Bảo bối Giai Nhi tỉnh rồi?. Có đói không? Ca ca có sữa và bánh kem ngon, ăn~?"
Nghe thấy có đồ ăn bụng Thẩm Nhược Giai kêu lên, cô cúi đầu xấu hổ lắp bắp: "em...em phải về nhà..."
"Bảo bối Nhi không cần về. Ma ma em cùng với bố mẹ anh đi chơi rồi. Ngày mai mới về, bảo anh chăm sóc tốt cho Giai Nhi a"
"Nào lại ăn bánh ngọt và uống sữa không đói."
Anh chú ý đùi trong của cô đỏ một mảng. Dĩ nhiên anh biết đó là kiệt tác của bản thân anh. Anh cũng kiểm tra ko biết kẻ nào may mắn dụ dỗ được lần đầu của thỏ nhỏ. Nhưng nhìn thỏ nhỏ biểu hiện thế này thì chắc chưa bị ai cướp, mà màng trinh thuộc kiểu kia nên mới thấy vậy chăng?.
Thực tế cô đã dùng cây d.ương v.ật giả to dài 15cm để nhét đầy l.ồn d.âm của mình.
Thẩm Nhược Giai ăn bánh xong một ít kem dính lên môi, cô khẽ liếʍ làm động tác vô tình quyến rũ anh c.ư.ơng c.ứng lên.
"Ca ca còn bánh ngọt không, em cảm thấy vẫn chưa no a, bụng em nhỏ xíu..." Kì thật anh mang một miếng bánh nhỏ chỉ được vài ba ngụm là hết nên không bõ cho cô ăn. Vừa nói Thẩm Nhược Giai vừa vén áo lên xoa xoa bụng cho hắn xem. Chưa kể cô vừa tỉnh dậy quần áo còn xộc xệch, anh từ trên cao nhìn xuống thấy rõ mồn một bộ ngực khiến người ta mê đắm này.
Lúc này Bạc Ngôn miệng khô lưỡi khô, hận không thể đè cô xuống mà mạnh mẽ ch!ch, mạnh mẽ th.ao vào tử ©υиɠ rồi rót đầy thứ t.inh d.ịch đặc sệt của mình vào cho tới khi mang thai đứa con của anh mới thôi.
"Bảo bối Nhi còn muốn ăn sao?" Giọng anh khàn khàn khó kiềm chế .
" Muốn ạ, ca ca cho em nhiều nhiều kem tí nha, rất ngon a~". Nói rồi cô híp mắt cười tươi. Khuôn mặt như thiên thần này của cô thật không hợp với cái thân hình như hồ yêu quyến rũ mê hoặc người này.
" Được...". Giọng anh khàn đăc đôi mắt tối đi vài phần đi ra ngoài, một lúc sau anh mang một hộp kem socola kèm vài lát bánh chocolate vào. Vừa vào đến cửa anh xoay người lại tiện tay khoá luôn cánh cửa ấy.
" Ca ca sao ăn bánh còn khoá cửa?". Cô nghi hoặc khó hiểu hỏi.
"Vì ca ca sẽ dạy bảo bối Nhi cách ăn bánh kem gia truyền, không được để người khác biết."
"Dạ". Cô ngây thơ tò mò không biết là ăn như nào sao thần bí thế.
Bạc Ngôn cầm hộp kem và bánh đến sofa nói:
"Lại đây ăn ăn kem rồi chũng ta mới ăn bánh"
"Dạ.."
Cô kéo lại dây áo đàng hoàn rồi nhảy xuống giường bỡn cỡn tới gần anh. Đang định hỏi anh ăn như nào thì anh đã cởi bỏ thắt lưng của mình rồi đến cái quần dài...qυầи ɭóŧ.
Thẩm Nhược Giai trợn mắt há mồm nhìn một loạt hành động của Bạc Ngôn. Anh thản nhiên cầm lấy cây d.ương v.ật th.ô to của mình quét qua lớp kem socola. Xong một màng này anh cười cười nhìn hướng bảo cô đi tới:
"Bảo bối lại đây liếʍ kem đi". Mặt anh nhiễm chút sắc hồng không che dấu gì sự d.âm loạn bản thân.
"Ca ca à, anh như vậy là lãng phí đó, không ăn được đâu" cô ngại ngùng quay mặt đi. Sao ca ca có thể lãng phí như vậy chứ.
"Cái này ăn được"