em không có, chỉ là trời nóng nên mới không mặc, khó chịu..." Cô bĩu môi đỏ mặt vừa nói vừa lấy hai tay che đi bộ ngực đẫy đà, anh ta mới đi câu dẫn phụ nữ ấy.
Vẻ mặt đáng yêu như đang dỗi hờn này của cô sao anh chịu được. "Là anh sai nha, caca hiện tại muốn kiểm tra vυ" lớn của Giai Nhi để chuộc tội."
"Bỏ tay Giai Nhi xuống, ưỡn ngực lên ca ca nhìn nhìn rõ?" Vừa dụ dỗ nói anh vừa hành động, kéo tay Thẩm Nhược Giai khỏi bộ ngục quến rũ thay thế bằng tay anh bắt đầu dùng lực bóp mạnh.
"Aa~..." Cô rên lên vì sung s.ư.ớ.ng. Phải biết cô khó đợi lắm rồi nhưng vẫn phải giả vờ rụt rè. Muốn được ăn cá lớn thì phải kiên nhẫn.
Anh không ngờ cô lại mẫn cảm như vậy, k.êu dễ nghe như vậy. Nghe tiếng cô ph.át d.âm ngay trước mắt anh càng khó kiềm chế du͙© vọиɠ của mình. Hai tay Bạc Ngôn không thương tiếc nhào nặn bầu vυ" thành nhiều hình dạng khác nhau mặc cho cô r.ê.n r.ỉ. kêu đau. Trên thực tế cô vừa đau vừa sư.ớ.ng.
"Ưm...a... Nga~.. anh.. anh a không cần kiểm tra, em không....cần kiểm tra, hức đau quá..." Thẩm Nhược Giai nước mắt lưng tròng, vẻ mặt mê ly đối Bạc Ngôn cầu xin dừng lại. Hai tay cô vô lực bắt lấy tay anh ngăn cản nhưng không đáng kể. Trong mắt Bạc Ngôn chỉ thấy cô như mèo cào đòi yêu thương. Cô càng giãy dụa thì anh càng hưng phấn.
"Cục cưng à, r.ên to như vậy là muốn cho mọi người thấy sao?" Nghe anh nói vậy cô ngưng dãy dụa chốc lát rồi mở đôi mắt ngấn nước to tròn nhìn anh như muốn lên áng hành vi đồi trụy này của anh.
"Hahaha... Đáng yêu quá, em cứ dùng vẻ mặt này nhìn anh sao anh kìm chế được bản thân"
Vừa nói vừa hôn lên má... Rồi hôn lấy môi cô. Thẩm Nhược Giai trợn tròn mắt không thể tin được nhìn nhìn anh ta. "Sao ngươi dám cắn ta...ta..." Cô thật sự tức giận rồi đó nha.
Thừa dịp này anh ghìm chặt đầu cô đưa lưỡi vào liếʍ lấy toàn bộ khoan miệng cô. Một tay giữ gáy cô một tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực no đủ.
Tay bắt lấy đầu ti mân mê dùng sức kéo ra rồi lại xoa xoa khiến cô không thể ngừng được những tiếng r.ên r.ỉ đứt quãng.
Người đàn ông này mạnh bạo quá, không biết nhẹ một chút sao. Mặc dù vẫn s.ư.ớng.
Bạc Ngôn gặm nhắm môi cô khiến cô cảm giác như sắp ngưng thở. Thấy vậy anh liền thả ra, giữa không trung có sợi chỉ bạc liên kết môi hai người.
Thẩm Nhược Giai há miệng thở dốc, toàn thân mềm nhũn dựa vào người Bạc Ngôn để giữ thăng bằng.
"Anh..."
"Gọi ca ca đi cục cưng," nói rồi anh tiến tới liếʍ lên dòng nước bọt đang vươn vãi trên miệng cô. Thẩm Nhược Giai:
"A..ca ca.. người em lạ quá,... Không cần kiểm tra nữa...hức a..."
Nhìn thỏ nhỏ nức nở, con thú dữ trong anh lại phá vỡ thêm một lớp rào cản.
"Lạ ở đâu, chỉ ca ca xem..."
Đáp lại cô anh cũng không quên mà tiếp tục đến xoa lại nắn đôi vũ bự mê người của cô. Thỏ nhỏ đúng là ŧıểυ bảo bối hại đời anh mà.
"Em.. em muốn đi ŧıểυ, không muốn làm kiểm tra, sẽ không bệnh"
Thẩm Nhược Giai vội vã kéo áo định bỏ chạy thì cả người bị anh ôm trở lại.
"Định đi đâu vậy bảo bối, ca ca còn chưa xem ŧıểυ Giai Giai đâu, hưm~..."
Anh mạnh mẽ giữ eo cô, tay còn lại luồng vào trong tà váy cách một lớp quần cảm thụ được ẩm ướt. Bạc Ngôn run rẩy, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:
"bảo bối đã ướt rồi? Là vì được ca ca
xoa xoa ngực sao? Hay vì được ca ca hôn môi?"