Sau nhiều lần run rẩy và co giật không thể kiểm soát, đôi chân của Hứa Dao mềm nhũn ra như sợi mì, đến cả tư thế cơ bản nhất cô cũng không duy trì được, trái tim đập thình thịch như thể vừa hoàn thành cuộc chạy nước rút 500 mét ...
Không được, không được, thực sự không được nữa đâu.
Hứa Dao cảm thấy mình sắp bị đâm chết rồi.
Cô đỏ bừng mặt quay đầu nhìn Khương Phạn vẫn còn đang điên cuồng đâm vào rút ra trong ŧıểυ huyệt của mình, khàn giọng xin tha: “A... Đủ... Đủ rồi... Em... ăn no rồi... A...”
“Huyệt dâm kẹp chặt thế này mà, rõ ràng em vẫn còn muốn ăn thêm.” Khương Phạn vỗ nhẹ lên mông cô một cái, sau đó đâm mạnh về phía trước, giọng nói trầm khàn vô cùng quyến rũ: “Anh đây còn chưa ăn đâu, tôi cho em ăn thì em cứ ngoan ngoãn mà ăn đi.”
Nói xong, hắn lại tiếp tục tiết tấu chín nông một sâu của mình.
“A...” Hứa Dao muốn nói mình thực sự ăn no rồi, nhưng cô không có sức mà nói. Cô thực sự không phải cố tình siết chặt âʍ ɦộ, kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn như thế đâu. Nhưng mà cô còn chưa kịp lên tiếng thì ŧıểυ huyệt lại truyền tới một trận co rút kịch liệt, lời nói đến bên môi cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ mê người.
dươиɠ ѵậŧ của Khương Phạn giống như càng lúc càng lớn lên, có vẻ như hắn sắp xuất tinh rồi. Khương Phạn tranh thủ thời gian, bóp chặt ngực của Hứa Dao, rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, hít sâu một hơn, kìm nén xúc động muốn bắn ra.
Lúc Khương Phạn rút thứ to lớn của mình ra khỏi người cô, Hứa Dao lập tức mất đi điểm tựa, hai chân mềm nhũn khụy xuống. May mà Khương Phạn nhanh tay lẹ mắt vòng tay ôm lấy eo cô, nếu không thì cô đã uống no nước trong bồn tắm rồi.
Nhìn thấy thân thể Hứa Dạo mềm oặt như một vũng nước, Khương Phạn đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, có phải hắn hơi quá đáng rồi không?
Cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn oai phong lẫm liệt của mình, hắn khẽ thở dài, quyết định không dày vò cô nữa, chuyển sang tốc chiến tốc thắng.
Vì để cho Hứa Dao dễ chịu một chút, Khương Phạn bế cô như bế công chúa, sau đó nhắm thẳng miệng ŧıểυ huyệt mà đâm vào.
“Lại nữa rồi...” ŧıểυ huyệt tê dại lại một lần nữa bị vật cứng xuyên qua, Hứa Dao thực sự rất muốn khóc, hắn không thể chờ cô hít thở lấy lại sức một chút rồi mới đâm vào sao?
Hứa Dao muốn giãy dụa, nhưng người đàn ông này tinh trùng lên não rồi, làm sao có thể để cô trốn tránh cơ chứ?
Hơn nữa, cô chống cự thì chống cự, nhưng vẫn phải nghĩ đến hạnh phúc của mình sau này. dươиɠ ѵậŧ của hắn lớn như vậy, cô không cẩn thận đá hỏng mất thì phải làm sao?
Hôm nay cô không muốn ăn, nhưng không có nghĩa là ngày mai không muốn ăn, ngày kia không muốn ăn!
“Hu hu... Giáo sư... Thầy thật xấu xa...”
“Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng.” Khương Phạn hôn lên vành tai Hứa Dao, nhẹ nhàng dỗ dành cô, giọng nói quyến rũ mang theo hơi thở nóng ấm phả vào tai cô.
Thôi quên đi, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!
Huống chi, ba năm trước, cô cũng từng bị một dươиɠ ѵậŧ lớn đâm đến chết đi sống lại, thế nhưng cô vẫn có thể bình yên sống đến tận hôm nay, điều này chứng tỏ ŧıểυ huyệt của cô không phải ŧıểυ huyệt bình thường!
Giờ phút này, Hứa Dao cũng chỉ có thể an ủi bản thân mình như thế.
Khương Phạn cứ như vậy cắm ở trong ŧıểυ huyệt của Hứa Dao, một đường ôm cô ra khỏi phòng tắm. Hắn đè cô lên bàn ngoài phòng khách, định tiếp tục đâm vào rút ra thì điện thoại trên bàn lại đổ chuông.
Khương Phạn giống như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cứ thế ôm lấy Hứa Dao mà thô bạo di chuyển.
Nhưng tiếng điện thoại cứ vang lên không ngớt, khiến Hứa Dao cũng cảm thấy tò mò. Cô rất muốn nhìn xem người nào kiên nhẫn gọi nhiều lần như thế...
Cô vừa quay đầu liền nhìn thấy điện thoại di động của Khương Phạn. Bởi vì điện thoại ở ngay gần nên cô liếc mắt là thấy được dòng chữ: “Phùng Lâm Lâm đang yêu cầu gọi video.”