Nhìn thấy cái tên này, rồi lại cảm nhận ©ôи th!t to lớn của Khương Phạn đang đút vào trong ŧıểυ huyệt của mình, trong lòng Hứa Dao lập tức cảm thấy vô cùng vui sướиɠ vì đã trả được thù, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Khương Phạn, thậm chí còn cố tình kẹp chặt ŧıểυ huyệt lại một chút, giọng nói khàn khàn: “Giáo sư đừng... A... Đừng đâm nữa... Ưm... Có phải bạn gái thầy gọi đến không... A... A...”
Chỉ cần Phùng Lâm Lâm trở thành bạn gái của Khương Phạn là cô đã thành công cắm sừng Phùng Lâm Lâm rồi, ha ha!
dươиɠ ѵậŧ của Khương Phạn bị cô kẹp chặt, hắn vừa đau vừa thỏa mãn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sao tự nhiên lại thít chặt như vậy?Em ghen à?”
Ghen?
Ghen cái gì mà ghen chứ?
Cô chỉ thích ăn dươиɠ ѵậŧ thôi có được không!
Hứa Dao lại lại kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn lần nữa, nháy mắt nói: “Giáo sư, thầy cảm thấy đâm em thoải mái, hay là đâm bạn gái của thầy thoải mái?”
kɧoáı ©ảʍ kịch liệt nhanh chóng truyền đến tứ chi và xương cốt, kích hoạt từng dây thần kinh cảm giác trong cơ thể, mặt Khương Phạn đỏ tới tận mang tai. Hắn dùng sức rút ©ôи th!t ra khỏi ŧıểυ huyệt chật hẹp của cô, thuận thế đè cô lên sofa, lại tiếp tục tiến vào.
Ánh mắt của Hứa Dao vẫn nhìn chằm chằm điện thoại của Khương Phạn, Phùng Lâm Lâm vẫn gọi không ngừng nghỉ. Trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ ác ý, nhanh chóng nghiêng người, ấn kết nối.
“Giáo sư Khương.” Gương mặt trang điểm tinh tế của Phùng Lâm Lâm lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Khương Phạn một giây trước còn đang sung sướиɠ gần chết, chuẩn bị xuất tinh thì lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phùng Lâm Lâm. Hắn giật bắn mình, tinh cũng chẳng xuất ra nổi.
Sau đó, dươиɠ ѵậŧ của Khương Phạn lập tức mềm oặt xuống, rõ ràng đến mức dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Khương Phạn: “???”
Hứa Dao: “...?!”
Fuck!
Hứa Dao cũng không nghĩ tới lực sát thương của Phùng Lâm Lâm lại lớn như vậy, nhìn dương vậy mềm như kẹo của Khương Phạn, cô sửng sốt hai giây, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Khương Phạn vẻ mặt dục cầu bất mãn, nhìn thủ phạm Hứa Dao vẫn còn cười được thì lập tức cầm lấy điện thoại. Hắn chuyển camera trước thành camera sau, sau đó khóe mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, đi về phía Hứa Dao, mấu chốt là dươиɠ ѵậŧ vừa rồi mới mềm xuống, lúc này lại cứng rắn lên.
Cô... Hình như gặp rắc rối rồi hả?
Hứa Dao yếu ớt nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng khẽ lùi về sau một chút. Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười, khóe miệng khẽ giật giật, muốn giải thích để hắn bớt giận.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Khương Phạn vươn tay bịt chặt miệng lại.
Lúc này, Phùng Lâm Lâm ở đầu dây bên kia ngẩn người không hiểu chuyện gì, hình ảnh từ trần nhà chuyển thành một mảnh đen kịt.
Chờ mãi không thấy âm thanh nào, cô ta không nhịn được mà lên tiếng: “Giáo sư, thầy... vẫn đang nghe máy chứ? Sao em không nhìn thấy thầy đâu cả?”
“Nghe.” Khương Phạn còn chẳng thèm nâng mắt lên, hờ hững nói với Phùng Lâm Lâm: “Chỗ tôi bị cúp điện, nhưng mà... Chúng ta vẫn có thể nói chuyện.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu đầu dán lên tai Hứa Dao, đầu tiên là khẽ cắn lên vành tai của cô một cái, sau đó dùng giọng nói giết người không đền mạng của mình mà thì thầm bên tai cô: “Có thích chơi phát sóng trực tiếp thế này không?”
“Hả???” Hứa Dao chớp mắt lắc đầu, cô thực sự không có khẩu vị nặng như thế.
Khương Phạn nhếch mép một cách tà ác, sau đó tách hai chân Hứa Dao ra, nhanh chóng nhét dươиɠ ѵậŧ vì dục cầu bất mãn mà trở nên cương cứng của mình vào trong ŧıểυ huyệt của cô!