“Không phải... A… Quá nhiều... Nuốt không trôi... Ha a... Không cần...” Kha Hải Ly bất lực mà khóc lóc, đôi tay bị người đàn ông bên cạnh gắt gao giữ chặt nên không thể tránh thoát, nơi tư mật lại bị tên đàn ông trên người hung hăng thọc vào rút ra, thân thể giống như sắp đến cực hạn.
"A a... Hừ a... Anh anh...” Cả thân mình vì trải qua cao trào nhiều lần khiến Kha Hải Ly chỉ có thể mỏi mệt rêи ɾỉ và khóc nức nở.
"A… a... Không... Không...” Ngay lúc Kha Hải Ly sắp ngất, Lý Thanh Luân từ trong phòng lấy ra một cái hộp chứa viên thuốc màu trắng trước ánh mắt kinh hoàng của nàng rồi hắn đem bỏ vào ly rượu vang đỏ, hắn nhẹ uống một ngụm xong lại dán lên đôi môi đỏ nộn của Hải Ly và chậm rãi đút vào trong miệng nàng, đầu lưỡi không ngừng càn quét xâm lược trong khoang miệng thơm ngọt của nàng, khi thì hắn liếʍ mυ"ŧ cái lưỡi điềm mỹ, đợi nàng nuốt hết hắn lại nhấp một ngụm đút tiếp, hắn dùng môi mỏng chậm rãi đem rượu vang đỏ rót vào cổ họng nàng.
"Đây là cái gì...?” Phạm Thái Khôi vắt chéo đôi chân thon dài ngồi ở trên sopha, nhướng mày nhìn động tác của Lý Thanh Luân.
"Đây là viên thuốc bổ sung thể lực, sẽ không để cô ấy dễ dàng té xỉu đồng thời còn có tác dụng thôi tình, không có tác dụng phụ nhưng thân thể sẽ trở nên càng thêm mẫn cảm.” Lý Thanh Luân buông chén rượu trong tay xuống rồi túm lấy chiếc cằm bạch ngọc của nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt nàng, hắn tinh tế nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng và chờ đợi tác dụng thuốc chậm rãi phát huy.
"Ô ô.... Giúp... giúp tôi...Hừ... Ha... Ô ô..... Cho tôi... Ha a....”Kha Hải Ly không ngừng dùng tay nhỏ niết xoa bộ ngực của mình, nàng vuốt ve toàn thân nhưng vẫn không thắng nổi cảm giác ngứa ngáy sâu trong cơ thể nên chỉ có thể bất lực nhìn bọn đàn ông trước mắt rồi nức nở.
"Luân, mày lên trước đi.” Lê Tuấn Kiệt nhìn nàng không ngừng cọ xát, âm môi sưng đỏ chậm rãi chảy ra một dòng mật dịch trong suốt, hai mắt híp lại tẩm hồ ly cười, cái lưỡi liếʍ nhẹ rượu vang đỏ trên miệng ly tăng thêm cho hắn vài phần yêu dã.