"Ô ô.... Cho tôi... Ha a... Hư... Cho tôi..." Vì bị ảnh hưởng từ tác dụng thuốc, Hải Ly đã mất khả năng suy nghĩ nên chỉ biết thuận theo khát vọng của thân thể, hai mắt rưng rưng như oán như tố nhìn Lý Thanh Luân.
Đáy mắt hắn tràn ngập тɪ̀пһ Ԁụᴄ nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều diễm của nàng, hận không thể nuốt cái miệng đang lải nhải vào, đương nhiên là hắn làm theo suy nghĩ trong đầu, hắn dùng cái môi nóng rực gần như bá đạo mà chà đạp môi đỏ của nàng, liếʍ mυ"ŧ hút ăn một cách mê người, hắn cạy ra cánh môi nàng, lưỡi dài của hắn tiến quân thần tốc, bá đạo chiếm lấy hương thơm trong miệng nàng.
"Ưm… ưm... Ha a...." Dưỡng khí trong cơ thể dường như bị hắn hút hết, bàn tay mềm mại vội bắt lấy áo sơ mi người đàn ông, đôi tay tinh xảo đáng yêu chống ngực hắn, môi nhỏ màu đỏ không ngừng hút phun, ánh mắt mê man lộng lẫy mà vô tội nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt
"Ư..." Kha Hải Ly cắn cánh môi, nhẹ nhàng nhăn đôi mày lại, ánh mắt ai oán chọc người vừa yêu vừa thương, cánh tay vô lực chống ở trên vai Lý Thanh Luân.
"Giống như vậy... Tự mình động..." Thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai nàng, hông rắn chắc đâm về phía trước một chút. Thân thể mềm mại của Hải Ly run lên, cảm giác bàn tay to bên hông càng thêm cực nóng, thân mình tùy ý bàn tay người đàn ông mang theo đong đưa lên xuống, đang lúc thân mình nàng sung sướиɠ mà đắm chìm trong hoan ái, hắn lại dừng lại động tác, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lúc này nở nụ cười gian tà.
"Hư... hư..." Ánh mắt Kha Hải Ly hiện lên khát vọng nhưng lại phát hiện người đàn ông dưới thân không có bất luận động tác nào, nàng bụm môi đỏ buồn bực mà chống tay lên vai hắn, tự động eo liễu.
"Thật đầy... Thật lớn... Ha a... A... Giúp, giúp tôi... Cầu xin anh..." Nàng kéo dài tiếng rêи ɾỉ, ánh mắt u oán nhìn khuôn mặt tinh tế của hắn, cầu xin hắn một tia trìu mến, đôi mắt kia như giận như si rất mị hoặc.
Mái tóc đẹp đen nhánh thẳng tắp của Kha Hải Ly đã không chịu nổi mấy người đàn ông không hề biết tiết chế mà hoan ái nên đã rối tung tán loạn, nhiều sợi tóc rũ xuống vẩy đầy bộ ngực và làn da tuyết trắng, một ít còn rơi trên ở cánh tay cường tráng của người đàn ông.
"Từ từ... Chậm một chút... Thân thể của tôi... Sắp hỏng rồi....." Theo động tác ra vào của Lý Thanh Luân, cái trán nàng lấm tấm mồ hôi mỏng, tóc đẹp như tơ lụa dính ở trên gương mặt và cánh môi đỏ tươi.
Cao Khôi Dương phủi tóc ướt dính trên đôi môi nàng, một tay quay mặt nàng lại đối diện với hắn khiến đôi mắt nàng nhìn thẳng hai mắt thâm thúy của hắn, ngón tay dài cạy ra môi đỏ tiến vào hàm răng và không ngừng quấy đảo trong cái miệng nhỏ của nàng, hắn nhìn cô gái dưới thân bởi vì tác dụng của thuốc mà chìm đắm trong sự gây xích mích của hai người bọn hắn, đôi mắt hắn từ phỉ thúy chuyển xanh sẫm, đáy mắt cất giấu nồng đậm тɪ̀пһ Ԁụᴄ.
"Ngậm lấy nó!" "Ư..." Cao Khôi Dương cố định đầu của nàng, ngón tay rời khỏi đôi môi anh đào đang hé mở, đồng thời còn bá đạo căng môi đỏ mềm mại, ướt át của nàng ra.