"Hu hu... Sẽ hư mất... Anh... Mau buông tôi ra... Hừ hừ... A a... Hu hu...." Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lấm tấm mồ hôi, nồng đậm lông mi dính đầy nước mắt, hàng lông mày nhíu lại, trên mặt mang theo biểu tình như thống khổ lại như sung sướиɠ, nàng không ngừng rêи ɾỉ yêu kiều cầu xin tha thứ.
"Không được cắn.... Thân mình của nàng từ giờ đều sẽ là của bọn tôi... Kêu ra mau..." Lê Tuấn Kiệt nắm cái cằm tinh xảo của Hải Ly, ngón cái thô to thọc vào giữa hàm răng và môi đỏ, không cho nàng tiếp tục chà đạp môi đỏ mọng.
"A A... Dừng lại... Chậm... Một chút... Cầu các anh... A A…” Kha Hải Ly không ngừng cầu xin tha thứ, thanh âm mang theo kiều mị khóc nức nở.
Đến khi thân mình của nàng bị Hoàng Đức Bảo chống đối về phía trước, ngón tay của Lê Tuấn Kiệt liền cắm vào yết hầu, hai người ăn ý mười phần cùng làm thân thể mềm mại của Kha Hải Ly.
“Thật là một dâm bảo bối... ha ha... Thật muốn làm chết nàng...” Lê Tuấn Kiệt rút ra ngón tay dài, liếʍ nhẹ mật dịch còn đọng trên ngón tay, động tác gợi cảm tà khí khiến người khác không thể chống đỡ được.
“Không... A... Không phải... Tôi không thích... A a... Dừng lại... Ha a.....” Nghe được lời hắn nói, Kha Hải Ly khóc nức nở bất lực lắc đầu, chỉ muốn phủ nhận thân thể bởi vì đau đớn mà có phản ứng thành thật.
“A... Không cần đè chỗ đó... Buông tha tôi... huhu...” Cảm nhận được người đàn ông đang đè nhẹ cái lỗ niệu đa͙σ phía dưới âm hạch, Kha Hải Ly trong nháy mắt kinh hoảng thất thố, đôi tay vô lực muốn phản kháng người đàn ông trên người nhưng lại không ngờ rằng bàn tay to của Lê Tuấn Kiệt ngồi ở bên cạnh gắt gao túm lấy đôi tay của Hải Ly lướt qua đỉnh đầu rồi đè ở trên sopha, da thịt tuyết trắng toàn thân hơi phiếm hồng, thân thể trắng noãn mềm mại không hề che lấp bày ra ở trước mặt tất cả những người đàn ông trong phòng, nàng chỉ có thể để mặc tên đàn ông ở trên người đốt lửa, đôi mắt đen nhánh lộng lẫy nhắm chặt rơi lệ, môi đỏ phấn nộn không ngừng rêи ɾỉ cầu xin tha thứ.
“Thật là khó chịu... Mau dừng lại... Không cần chọc… Ưm ưm... Cầu xin anh... Không... Được... Ha a... Dừng... Lại...” Kha Hải Ly mệt mỏi cầu xin tha thứ hy vọng anh có thể dừng lại cho nàng nghỉ ngơi.