Mặc dù là đi bốt ngắn như lại tốn nhiều thời gian hơn giày cao gót. Lâu Viễn chậm rãi xỏ giày vào cho Giang Quỳnh, sau đó để cô giẫm lên chân anh, cẩn thận chỉnh lại mép giày, vuốt phẳng dây giày, sau đó mới buộc lại.
Tuy đây chỉ là một hành động rất đơn giản nhưng Giang Quỳnh lại thấy đôi tai mình nóng bừng.
Lâu Viễn nhận thấy bắp chân cô đang bắt đầu căng lên, anh mỉm cười đầy ẩn ý, bình tĩnh giữ chân Giang Quỳnh mà ấn xuống, sau đó càng dùng sức mà ấn chân cô lên đùi mình.
Sự đụng chạm thân mật với da thịt dưới chân khiến Giang Quỳnh lập tức đỏ mặt, đôi dày có đế bằng cao su, nhưng nó cũng chỉ mỏng như tờ giấy, hơi ấm từ da thịt anh truyền đến khiến tim cô chậm nhịp.
Cô theo phản xạ muốn rút chân mình lại, nhưng sức lực của người đàn ông dàn ông trước mặt không hề nhỏ, anh mạnh mẽ nắm lấy chân cô, đôi tay lại đem chân cô cọ đi cọ lại lên đùi mình.
“Ưm…” Trên mặt Lâu Viễn dần lộ ra những mảng hồng như đám mây trong chiều ta, dường như anh đang rất hưởng tụ cái cảm giác đê mê trước hành động của cô, thậm chí còn chủ động tiến về phía cô, thu gọn khoảng cách giữa hai người.
Quả nhiên là một tên biến thái. Cô chợt thầm nghĩ.
"Anh... có phải vừa nãy khi dỗ em thử quần áo, anh đã nghĩ đến cảnh này rồi phải không?" Giang Quỳnh hỏi anh.
" Hửm, thật ra thì không phải vậy, chỉ là sau khi thấy dáng vẻ em thay đồ anh mới bắt đầu nghĩ tới nó." Lâu Viễn nheo mắt nhìn cô, trong đôi mắt là một mảng tối tăm đã bị dụcvọng che kín.
Nhưng khi anh nhìn từ dưới lên trong tư thế này, những cảm giác bất an, bí bách mà anh mang tới cũng yếu đi nhiều.
Giang Quỳnh cảm thấy khát khao chinh phục hiếm thấy của mình đã bị anh khơi dậy một cách dễ dàng, cô muốn được chiêm ngưỡng nhiều hơn dáng vẻ dâm đãng mất hết liêm sỉ của anh.
Cô ấn mũi giày xuống, lần đầu tiên chủ động giẫm lên người anh:" Anh thích thế này sao?”
"Ưm... thích." Lâu Viễn hưng phấn ưỡn thẳng lưng, thẳng thắn nói: "...Nhưng anh lại càng thích em hơn." Ánh mắt anh nhìn cô đầy khiêu gợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Giang Quỳnh lập tức rơi vào im lặng, sớm biết tên đàn ông thối này là một tay tài xế lão làng, vậy mà cô còn đi trêu chọc điểm mấu chốt của anh.
Cô vẫn trầm ngâm chìm vào suy nghĩ của bản thân, nhưng phía đối diện cô, Lâu Viễn lại đang rất hưng phấn. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dưới lớp quần tây kia, dươиɠ ѵậŧ của anh đã căng phồng lên như túp lều nhỏ.
Nhắc mới nhớ, lần trước khi anh để cô rong ruổi trên cơ thể mình với chiếc dươиɠ ѵậŧ giả, cô cũng không nhìn thấy anh chạm vào nó, cũng dễ dàng bị chiếc dươиɠ ѵậŧ giả đâm cho tới mức tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra đầy giường.
Lâu Viễn hưng phấn kéo chân Giang Quỳnh đặt lên bộ phận giữa hai chân anh:" Chỗ này...mau đến chà đạp dươиɠ ѵậŧ của anh đi."
Khoảnh khắc Giang Quỳnh đặt chân lên, cô có thể cảm nhận được đồ vật dưới chân đang run rẩy như muốn xuyên qua đế giày, đâm thẳng vào chân cô.
Lần thứ hai đã kích thích như vậy sao... Giang Quỳnh đỏ mặt, liền thuận theo lực đa͙σ của Lâu Viễn mà ấn xuống, người đàn ông lập tức thở hổn hển, ôm lấy chân cô : "Em... a... em có thể, mạnh hơn một chút, được không...không sao đâu...a...a!”
Vừa dứt lời, bàn chân ngọc ngà ấy lại như dùng sức gấp đôi ấn lên giữa háng anh.
Lâu Viễn không thể quỳ được nữa, liền ngã người ra sau, hai chân dang rộng ngồi dưới đất.
Lúc này, lớp vải bó sát ở đũng quần trở thành một chiếc lồng giam khiến anh đau đớn, côn thịt dũng mãnh giờ lại như quả bóng bị mắc kẹt, không thể thỏa sức cương cứng, nhưng lại mang tới cho anh cảm giác kích thích tới nỗi có vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã rỉ ra trên quy đầu.
"Anh... chờ đã, anh muốn cởi quần ra..."
Anh vặn vẹo mông để tạm thời loại bỏ sự khó chịu của côn thịt, nhưng Giang Quỳnh lại không đồng y, càng gia tăng lực đa͙σ, ngược lại làm cho người đàn ông bị giẫm tới mềm nhũn cả eo,
“Đừng cởi.” cô nói nghiêm túc nói: “Nếu không đôi giày này sẽ bị anh làm bẩn mất."
"A~a~ưm——"
Sự chú ý của cô mang đến cho Lâu Viễn một cảm giác rằng chính mình còn không bằng một đồ vật. Câu nói của cô khiến anh thấy mình như đang bị sỉ nhục, nhưng sự sỉ nhục ấy lại làm anh càng thêm sung sướиɠ. Anh dùng sức nắm chặt mắt cá chân, không để cho hai chân mình khép lại, mở rộng cơ thể tiếp nhận mọi sự giày vò của Giang Quỳnh:"Nếu bị bẩn...anh sẽ liếʍ sạch cho em...ahhhhh!!!
Giang Quỳnh không ngờ anh lại nói lời phóng túng đến như vậy, chân cô đột nhiên mất kiểm soát, giẫm mạnh một cái.
May mà cô phản ứng nhanh, tuy có hơi giật mình nhưng ngay lập tức nhấc chân lên, chưa kịp nói lời xin lỗi liền thấy cơ thể người đàn ông đang co giật nhẹ, âm thanh rên rỉ lẫn nức nở vang lên trong không khí, anh cong thân eo lên làm lộ ra vệt nước ướt đẫm trên đũng quần tối màu.
Thật không ngờ cô mới chỉ giẫm vài cái anh đã nhịn không được mà bắn tinh rồi.
"Ưmm...Quỳnh Quỳnh thật là lợi hại...vậy mà có thể giẫm anh tới mức bắn luôn rồi..". Lâu Viễn sau khi lên đỉnh có chút mất hết sức lực, một tay anh chống xuống đất, một tay nắm lấy lưng quần, biểu cảm dâm dục trên mặt còn chưa có phai đi, đã bắt đầu dụ dỗ cô:" Muốn nhìn sao? Bắn nhiều như vậy, bên trong hẳn là một mớ hỗn loạn rồi.."
Giang Quỳnh không hề nhận ra cách xưng hô của anh đã thay đổi, cô đang mải nhìn chằm chằm vào anh, nuốt nước miếng, sau đó ngượng ngùng gật đầu.
Người đàn ông mỉm cười, giật dây thắt lưng, ném sang một bên, sau đó lần lượt là giày, quần âu, từng chiếc từng chiếc đá văng ra.
Nhưng khi những khớp tay thon dài chạm đến chiếc quần lót, anh lại có chút ngại ngùng, muốn che đi nhưng càng che lại càng lộ, một bên cầm chiếc quần lót đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ giội đến ướt đẫm, liếʍ liếʍ môi, ánh mắt vẫn luôn ghim trên người Giang Quỳnh
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt lại rạng rỡ như anh nắng ban mai, xinh đẹp rung động lòng người, giống hệt như khung cảnh anh gặp cô lần đầu tiên.
Bên trong quả nhiên đã ướt rồi.
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh xuất ra khá nhiều, chất lỏng màu trắng đục lại dính dính khiến cho lỗ huyệt ướt nhẹp, dính lên cả côn thịt lẫn những sợi lông đen dài, ngay cả hai hòn trứng cũng bị dính không ít. Khi anh kéo chiếc quần xuống còn kéo ra sợi tơ mỏng như lưu luyến không rời.
Nhìn thấy Giang Quỳnh có dáng vẻ hoàn toàn đã bị mình hấp dẫn, Lâu Viễn vui vẻ tiến lại gần cô, lại không biết xấu hổ mà tiếp tục cọ cọ dưới chân cô
Giang Quỳnh vội vàng lùi lại: "Anh sao lại tới nữa vậy!"
"Anh thích em cọ anh như thế này... em yên tâm, nếu anh làm bẩn anh sẽ liếʍ sạch cho em mà..." Lâu Viễn bày ra vẻ mặt đáng thương nói rồi ôm lấy chân Giang Quỳnh.
nói thẳng, ôm lấy bắp chân của Tưởng Khung.
"Này..." Khương Khung sợ hãi nhìn anh, "Anh không thấy đau à?"
Không còn lớp quần ngăn cách nữa, côn thịt cứng rắn kia liền cứ thể mà tiếp xúc trực tiếp với đế giày thô ráp, nhin thế nào cũng thấy đau. Cô nghĩ.
Nhưng Lâu Viễn lại tỏ ra vô cùng hứng thú với hành động này, anh không những không cảm thấy đau đớn mà còn cảm thấy sung sướиɠ đến mức muốn bay lên.
"Á... Quỳnh Quỳnh thật giỏi ...". Tay anh cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cọ qua cọ lại trên chân Giang Quỳnh, trong mắt hiện ra sự say đắm không thôi:" Anh rất thích Quỳnh Quỳnh a.."
Giang Quỳnh hít một hơi thật sâu, cô đã bị anh mê hoặc rồi
Cuối cùng đôi giày da vẫn bị anh làm bẩn, nhưng cô không để cho Lâu Viễn liếʍ, Giang Quỳnh đỏ mặt tự mình lau sạch sẽ.
[Điều tác giả muốn nói:]
Nghĩ không ra cái gì cả, liền thả cái số nhóm đi: 1085094878
Bộ truyện này đều được cập nhật đồng bộ, nếu có tài khoản thì có thể tìm kiếm <<Hướng dẫn thuần hóa biến thái>>.