Cho đến cuối ngày hôm đó, Giang Quỳnh cũng không hiểu Lâu Viễn rốt cuộc có phải đang đùa bỡn mình hay không.
Cô cũng hết cách rồi, ai bảo người đàn ông này hễ thấy cô lại tỏ ra dáng vẻ si tình, chỉ đụng chạm một chút cũng đủ để anh hưng phấn tới khôn chịu được, nào có ai mới hôn một cái đã cứng rồi chứ.
Anh dính người như thế, đối với một tay mơ hoàn toàn không có kinh nghiệm như cô mà nói, rất đễ để bị anh ȶᏂασ túng tâm lý.
Lâu Viễn sau khi phun trào lần thứ hai, liền cúi đầu như muốn thực hiện lời hứa "liếʍ sạch sẽ" vừa nãy, dọa Giang Quỳnh sợ tới mức vội kéo anh lên--- tuy rằng rất kích thích nhưng hai người bọn họ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa thân mật tới mức có thể làm ra loại hành động này.
Hơn nữa, việc giẫm cho anh lên đỉnh này có thể coi là tình thú giữa hai người, chứ liếʍ thì trong mắt Giang Quỳnh mà nói, quả có chút vũ nhục người khác.
Người ta tốt xấu gì cũng là "Lâu tổng", lại ở chỗ mình làm ra sự việc hèn mọn như vậy thật sự làm cho Giang Quỳnh không khỏi chột dạ.
Lâu Viễn không nghĩ nhiều như vậy, anh đơn giản chỉ là thấy thích mà thôi, lúc bị Giang Quỳnh ngăn lại, anh còn cảm thấy khó hiểu, chờ đến khi cô ấp a ấp úng nói ra suy nghĩ của mình, anh liền nở nụ cười.
Anh nói những chuyện này đối với anh đều không có vấn đề gì cả, bảo Giang Quỳnh không cần bận tâm nhiều như vậy.
Nhưng cô vẫn còn rất ngượng ngùng, bàn tay đang nắm lấy đệm ghế sofa hết buông rồi lại nắm, cứ thế lặp đi lặp lại, cô không nghĩ ra được tại sao anh có thể thoải mái như không có chuyện gì xảy ra vậy chứ,
Cuối cùng, cô vẫn là nhìn vào môi Lâu Viễn, nói: “Nếu anh liếʍ thì đừng hôn em.”
Đối với anh, hôn cô so với ham muốn tình dục của bản thân thì quan trọng hơn nhiều, vì vậy Lâu Viễn đành miễn cưỡng từ bỏ thú vui nhỏ này.
Có điều, lúc đi lấy khăn tắm, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ làm sao để Giang Quỳnh sau này đối với anh càng " hành hạ tàn bạo " hơn nữa --- dù sao thì anh cũng không muốn bỏ qua nhưng thú vui dâm dục ấy.
Vốn dĩ trước đây anh tưởng rằng Giang Quỳnh cũng chính là người có kinh nghiệm đầy mình, thường xuất hiện ở những câu lạc bộ hay quán bar gì đó, chứ không phải một dáng vẻ không rành thế sự, ngây thơ không nhuốm bụi trần. Nhưng sau hai lần hoan lạc cùng cô, anh đã chắc chắn được cô không hề giống như những gì anh suy nghĩ.
Nói đúng ra thì sự ngây ngô của cô đối với anh còn hấp dẫn hơn những gì anh đã tưởng tượng.
Cô ngây thơ, mềm mại, trong trẻo tựa như giọt sương sớm, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh, ngay cả khi ân ái cùng anh, sự tò mò lẫn hiếu kì của cô còn nhiều hơn là ham muốn được thăng hoa cùng anh, hệt như chú nai con trong rừng sâu.
Anh một mặt muốn bảo vệ cô, mặt khác lại muốn lừa bắt chú nai con nhốt vào hang sói của mình, để cho cô hoảng sợ, để cho anh có cơ hội vấy bẩn tấm thân ngọc ngà đó.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới, anh đều sẽ gạt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức, dù sao dây cũng là con mồi anh yêu thích, nếu chẳng mai xảy ra chuyện gì thì chắc chắn không có gì có thể thay thế được.
Lâu Viễn vội vàng tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc quần khác, thân trên trần trụi ngồi trên ghế sofa, hai tay khoác lên ghế sofa, lười biếng ngả người ra sau, nghiêm túc nhìn Giang Quỳnh lau giày.
Đường cong cơ bắp trên người anh rất rõ ràng, cho dù là đang ngồi im, không cần làm gì cả thì mùi hormone nồng đậm cũng tỏa ra xung quanh anh.
Giang Quỳnh bị anh nhìn như vậy, tai dần nóng lên, đành phải dồn mọi sự chú ý lên việc lau giày.
Đợi đến khi cô cẩn thận lau sạch hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên giày, anh mới hỏi cô: “Bây giờ em có thể hôn anh được chưa?”
Giang Quỳnh cảm thấy dáng vẻ cầu xin phần thưởng lúc này của anh hệt như một con sư tử, thu hết lại móng vuốt, vẻ mặt lười biếng lượn qua lượn lại trước mặt cô, thậm chí còn muốn cô vươn tay ra xoa nhẹ lên bụng nó.
Cô bật cười với trí tưởng tượng phong phú của mình, trong ánh mắt nghi hoặc của Lâu Viễn gật gật đầu nói:" Được thôi."
Cô vừa dứt lời, Lâu Viễn đã ôm cô vào lòng, giống như loài dã thú đang nhìn ngắm con mồi, mạnh mẽ mà hung hăng hôn lên môi cô.
"ưm ưm ưm!"
Sự tấn công của đôi môi anh quá hung hãn, anh chiếm lấy môi Giang Quỳnh, vừa mút vừa cắn, anh vươn chiếc lưỡi to dày của mình ra liếʍ láp khoang miệng mềm mại đang sợ hãi muốn bỏ chạy.
Vòng tay anh ôm lấy Giang Quỳnh, không cho cô cơ hội trốn thoát, cô đành phải nuốt xuống những tiếng rên rỉ như mèo con. Qua một lúc sau, dường như không biết phải thở bằng các nào, mặt cô đã bị hôn đến đỏ bừng.
Sau khi hôn xong, anh vùi đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, liếʍ láp làn da trắng nõn mềm mại, làm cho ngươi ta sợ hãi rằng giây tiếp theo anh sẽ cắn đứt cần cổ nhỏ bé.
Hơi thở Giang Quỳnh trở nên gấp gáp, vội rúc vào ngực Lâu Viễn, khẽ rên rỉ, không có cách nào trốn tránh được, cũng không biết là cô đang run rẩy vì xấu hố hay là đang sợ hãi. Cô giống như con thú nhỏ rơi vào bẫy của kẻ săn mồi, chỉ có thể đưa cánh tay bé nhỏ ra đẩy đẩy vai anh:" Được...được rồ...i..anh đừng...đừng hôn nữa..."
Chuyện này cũng quá là khó xử đi, sao lại biến thành như vậy rồi..
Chút sức lực nhỏ bé của cô căn bản không là gì so với một người đàn ông trưởng thành như anh, nhưng Lâu Viễn vẫn ngoan ngoãn dừng lại.
Anh lưu luyến liếʍ vết dâu tây mà mình lưu lại trên cổ cô, hơi cau mày, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn nói: “Em thấy không thoải mái à?”
Giang Quỳnh lắc đầu: "Quá, quá gần... em thấy không quen."
Bộ lông của sư từ vừa mới xù lên đã được cô xoa dịu, nó tiến lại gần chủ nhân của mình, gừ gừ giọng:" Cứ từ từ thôi."
Vừa nói, anh vừa nắm tay Giang Quỳnh chạm vào cơ thể mình, Giang Quỳnh lẩn tránh ánh mắt ẩn ý của anh, khi chạm vào dươиɠ ѵậŧ đang nóng đến kinh người, đầu ngón tay cô khẽ run lên.
Anh lại cứng rồi.
dươиɠ ѵậŧ cương cứng đỉnh lên lớp vải quần mặc ở nhà, thậm chí còn to hơn trước khi anh mặc quần tây, tay của cô lần đầu tiên chạm vào thứ đồ vật này gần đến vậy, hoảng loạn không nói được thành câu hoàn chỉnh:" Không phải, sao anh lại...Không phải vừa nãy anh mới-----?"
“Ở gần em anh không nhịn được.” Ngực Lâu Viễn dán lên lưng cô, âm thanh từ trong lồng ngực vang ra khiến bờ vai cô tê dại.
Giang Quỳnh nhẹ giọng phàn nàn:" Ham muốn của anh cũng quá mạnh mẽ đi...anh chưa từng nhịn qua sao?"
Lần trước anh trực tiếp đưa mình về nhà đã đành, lần này lại chơi theo kiểu quái đản như vậy, chỗ nào giống như dáng vẻ nín nhịn đâu.
Nghe lời cô nói, anh thấp giọng cười. Anh luôn thành thật với ham muốn của mình, chỉ là sợ sẽ dọa tới cô nên anh mới bớt phóng túng lại.
Ai bảo chú nai con của anh quá mềm yếu, luôn dễ dàng khơi gợi ham muốn của anh, khiến anh mỗi phút mỗi giây đều muốn bắt nạt cô.
Anh ôm lấy cô, cất giọng thì thầm: "Mạnh như vậy không phải rất tốt sao? Mạnh một chút chơi lại càng vui."
Giang Quỳnh đỏ mặt im lặng
Người đàn ông này vừa gợi cảm lại nhạy cảm, xác thực chơi rất vui, đây là điều mà cô không thể nào phủ nhận được.
[Điều tác giả muốn nói:]
Trên weibo có chương trình bốc thăm trúng thưởng đó, mời các bạn cùng xem qua nha!
@Là cá muối, không phải ung dung tự tại.