Ngày nghỉ, Lộ Cẩn mới sáng sớm đã gửi wechat gọi Giang Quỳnh qua nhà cô.
Giang Quỳnh nhìn thấy tin nhắn thì chỉ trả lời một câu ừ, liền như cá muối nằm cả buổi sáng mới dậy sửa soạn bản thân, ngồi tàu điện ngầm đi qua tìm cô bạn thân của mình.
Cha mẹ Lộ Cẩn không ở thành phố A, cô ở bên này tự mình thuê một căn nhà nhỏ, lúc không có việc gì liền gọi Giang Quỳnh qua ngồi một chút, thuận tiện nếm thử tay nghề của Giang Quỳnh.
Tuy tay nghề nấu các món ăn chính của Giang Quỳnh chỉ ở mức bình thường, nhưng đối với các món điểm tâm cô lại cực kỳ lợi hại. Hơn nữa bình thường cô cũng không thích ra ngoài, lúc nhàn rỗi không có việc gì liền tìm hiểu một chút về phương diện này, qua một thời gian ngắn là đã có thể học được cách làm. Bà Giang Mạn Dung không thích ăn đồ ngọt, mà Giang Quỳnh cũng không thấy hứng thú với thứ đồ ngọt ngấy này lắm, chỉ có Lộ Cẩn thích đồ ngọt như mạng, vì vậy những điểm tâm nhỏ cô làm đều rơi hết vào bụng Tô Cẩn
Vì để nghênh đón siêu đầu bếp đến chơi, Lộ Cẩn sớm đã chuẩn bị tốt tất cả nguyên liệu và các loại đồ dùng cần thiết, ân cần hầu hạ cô hết uống nước lại nghỉ ngơi, sau đó lại mang lên mình trách nhiệm của một trợ thủ chuyên nghiệp.
Giang Quỳnh đóng lò nướng lại, thiết lập thời gian, lúc cùng Lộ Cẩn đến phòng khách nói chuyện phiếm uống trà, Lộ Cẩn tò mò hỏi cô chuyện về Lâu Viễn.
Giang Quỳnh khi yêu đương tương đối Phật hệ.
Bình thường cô và Lâu Viễn đều bận rộn công việc, không thể nào gặp mặt, mặc dù cuối tuần có đi ra ngoài hẹn hò, nhưng nɠɵạı trừ lúc bị anh dụ dỗ lừa về biệt thự, thì những khoảng thời gian khác, hai người duy trì trạng thái tâm lặng như nước.
Trước đó thỉnh thoảng cô sẽ cùng bạn thân nhắc tới "kinh nghiệm yêu đương" của mình, lúc này chẳng qua cũng chỉ xâu chuỗi lại để nói.
Kết quả mới nghe không bao lâu, Lục Cẩn đã nắm lấy vai cô, tra hỏi cô: “…Vậy ra hai người yêu nhau được một tháng, nhưng mới chỉ gặp nhau bốn lần, mới đi chơi có một lần, mỗi lần ra ngoài chỉ ăn bữa cơm là xong, thế thôi à?"
Trước đây cô cũng chưa từng nghe Giang Quỳnh nói về bạn trai mình bao giờ, cô còn cho rằng đó là vì bạn cô khá dè dặt và xấu hổ khi nhắc đến Lâu Viễn, nhưng giờ cô mới nhận ra rằng những trải nghiệm hẹn hò của họ lại ít đến đáng thương như vậy.
“Năm lần, bao gồm cả lần hẹn hò đầu tiên nữa.” Giang Quỳnh nghiêm túc sửa lại, sau đó đi vào bếp lấy bánh quy mới nướng ra và đặt lên bàn.
Những chiếc bánh quy sau khi nướng có màu nâu óng ánh, tỏa ra mùi hương đặc trưng của sữa, ngọt ngào quyện vào nhau kích thích vị giác một cách điên cuồng.
Lộ Cẩn nuốt một ngụm nước miếng, cưỡng ép lôi sự chú ý quay lại:" Không phải chứ, đó là trọng điểm sao! Hai người các cậu không phải đang nói chuyện yêu đương sao, số lần cậu nhìn thấy sếp của mình còn nhiều hơn nhìn thấy người yêu nữa."
Lộ Cẩn rất muốn thử cạy đầu Giang Quỳnh ra xem cô đang nghĩ gì:" Cậu không thích anh ấy sao?"
Giang Quỳnh lắc lắc đầu, đút cho cô một miếng bánh quy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nói thế nào nhỉ… Không phải là mình không thích, chỉ là mình cảm thấy có chút kỳ lạ. Lâu Viễn cũng rất tốt, kiên nhẫn lại chu đáo, cũng quan tâm tới cảm xúc của mình, nhưng mà..khi tôi thấy anh ấy có chút đáng sợ."
"Đáng sợ?"
"Ừm, chính là... đôi lúc cảm giác đáng sợ, nhưng cũng không phải là cái loại hung dữ. Anh ấy không hung dữ chút nào - cũng chỉ có cảm giác nguy hiểm mà thôi." Giang Quỳnh không biết giờ mình đang nói cái gì, cũng thấy bản thân có chút mơ hồ:" Chắc là do mình hơi nhạy cảm thôi."
Suy cho cùng thì những suy nghĩ này của cô đều là những điều vô căn cứ.
Lộ Cẩn lắc lắc đầu, không biết Giang Quỳnh có hiểu ý cô không, cô nói: "Nếu không chắc chắn thì tại sao cậu không tiếp xúc nhiều hơn đi? Hẹn anh ấy đi chơi chẳng hạn, nhưng nhớ bảo vệ bản thân đó."
"A?" Giang Quỳnh sửng sốt, "Tớ thấy thế này cũng rất tốt mà, xa thơm gần thối cậu hiểu chưa."
"???" Lộ Cẩn như muốn sụp đổ:"Các cậu đang nói chuyện yêu đương chứ có phải đi kết bạn bốn phương đâu! Chẳng nhẽ cậu không có ý định kết hôn hở?"khoảng cách có ích gì?!"
"Được rồi được rồi, bình tĩnh đi, ăn bánh quy đi nè ~" Giang Quỳnh vội nhét bánh quy vào miệng cô, ngăn cản cái miệng đang định mở ra, "Mình thấy òn quá sớm để nói chuyện kết hôn rồi."
Lộ Cẩn xém chút nũa mắc nghẹn,
gần như nghẹn ngào, cố gắng nuốt xuống miếng bánh trong miệng, nói: “Cậu thật là nhạt nhẽo.”
Giang Quỳnhnhún vai, cô muốn để moik việc diễn ra tự nhiên sẽ tốt hơn.
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Giang Quỳnh vang lên, là Lâu Viễn.
Liền ra hiệu cho Lộ Cẩn rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
"Giang Quỳnh, anh nghe nói ở đây có một thủy cung mới mở cửa cho mọi người tham quan. Em có muốn đi chơi cùng anh không?" Giọng nói của Lâu Viễn phát ra từ điện thoại di động.
“Xin lỗi anh, Lâu Viễn,” Giang Quỳnh liếc nhìn Lộ Cẩn trong phòng rồi xin lỗi, “Hôm nay em có hẹn với bạn rồi." Hai người mới gặp mặt ngày hôm qua, cô cũng nghĩ là hôm nay Lâu Viễn sẽ không hẹn mình nữa nên cô mới đến nhà Lộ Cẩn.
"Hả?" Lâu Nguyên có chút kinh ngạc, "Các em đi ra ngoài sao? Có cần anh tới đón không?"
"Không cần đâu, em đang ở nhà một người bạn, cách nhà không xa, anh không cần lo lắng."
"Ồ...Được rồi, vậy em chơi vui vẻ nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Quỳnh như có điều gì suy nghĩ, liếc nhìn màn hình tối thui - Không biết có phải do cô nghĩ nhiểu rồi không, hình như Lâu Viễn có chút không vui
[Điều tác giả muốn nói:]
À nhân tiện, chương trình rút thăm trúng thưởng trên Weibo sẽ mở vào ngày 20/11 nha các tình iu!!!