(Cao H) Hướng dẫn thuần hóa công nữ

Chương 12: Nguy hiểm

Trước Sau

break

Bữa tối hôm nay do Lộ Cẩn vào bếp. sau khi ăn xong trời cũng đã tối, Lộ cẩn lo lắng Giang Quỳnh một mình về muộn không an toàn nên cũng không giữ cô ở lại lâu, tự mình đưa cô ra ga tàu điện mới yên tâm trở về nhà.

Con đường ban đêm không có nhiều người qua lại, tàu điện ngầm cũng vì thế mà vắng tanh, bầu không khí chợt trở nên lành lạnh.

Cô quấn chặt áo khoác, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lâu Viễn: “Ngày mai công ty em cho nghỉ phép, anh có muốn đi chơi cùng nhau không?”

Tín hiệu trong tàu điện ngầm không tốt, tàu chạy lâu rồi mà vẫn không gửi được tin nhắn nào. Giang Quỳnh không còn cách nào khác đành bỏ điện thoại vào túi, tàu đã tới trạm.

Ga tàu điện ngầm cách nhà cô một đoạn, ánh đèn mờ nhạt, một số cột đèn đã cũ nhấp nháy không ngừng. Một vài tên côn đồ đang đứng trong bóng tối của con hẻm hút thuốc, mái tóc nhuộm màu sặc sỡ của họ thỉnh thoảng lộ ra dưới ánh đèn. Thấy Giang Quỳnh đi qua, dáng vẻ lưu manh, huýt huýt sáo.

“Em gái, đi chơi với bọn anh không?” Một trong những người có mái tóc hoa râm, ngoắc tay gọi cô lại, còn tự cho mình đẹp trai mà tạo dáng một cái.

Giang Quỳnh mắt cũng không thèm liếc qua, vội tăn nhịp bước chân.

Nơi này nằm liền kề với trung tâm thành phố A, cách đó hai con đường là khu thương mại sầm uất. Tuy nhiên, an ninh của thành phố cổ này cũng chưa được cải thiện nhiều.

Những ngôi nhà cổ kính nằm kẹp giữa con hẻm chật hẹp, tối tăm, những góc khuất ẩn trong bóng tối, ngay cả những người già sống ở đây hàng chục năm cũng không dám nói rằng mình đã đi hết.

 Trong những năm đầu xây dựng thành phố, cựu thị trưởng đã lắp hàng loạt camera ở các đường phố, ngõ hẻm để phục vụ mục đích chính trị. Tuy nhiên, chỉ trong vòng hai năm, ông đã bị cho là tham nhũng thì bao nhiêu năm rồi chưa thấy ai kiểm tra qua, liệu giờ cò được bao nhiêu cái có thể hoạt động.

Giang Quỳnh nghe nói cách đây không lâu có một gia đình ở gần đó bị kẻ trộm lẻn vào nhà, dù đã đến đồn cảnh sát để báo án và kiểm tra, tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn không bắt được thủ phạm.

Vì vậy mà cô cũng hiếm khi ra ngoài một mình vào ban đêm, thỉnh thoảng phải tăng ca đến tận đêm khuya, cô đều sải bước vội vã trên con đường này.

Giang Quỳnh hôm nay luôn có một loại dự cảm không tốt, sau khi về đến đây, dự cảm lại càng rõ ràng hơn, cô luôn mơ hồ cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì lại không có ai.

Trước đây cô thỉnh thoảng cũng có ảo giác này, nhưng sự thật chứng minh đó cũng chỉ là ảo giác của cô thôi.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến vụ án giết người xảy ra ở trung tâm thương mại trước đó.

Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối cô nghe được tin tức đó, trong khoảng thời gian này, cô không biết có người đã bị bắt hay hung thủ đã tạm thời thu tay vì tin tức rầm rộ.

Và nơi xảy ra án mạng lần trước cũng cách đây không xa, chỉ cách trung tâm thương mại hai dãy nhà.

Trong lúc Giang Quỳnh một tự an ủi mình đừng suy nghĩ lung tung nữa, một mặt không ngừng sải dài nhịp chân, có thể nói cô đang chạy chứ không còn là đi bộ nữa.

Nhà của cô ở ngay ŧıểυ khu phía trước, trong đêm tối vắng lặng có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn lập lòe của từng ngôi nhà. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, trong con hẻm tối tăm cách cô vài bước, một bóng đen di chuyển từ từ bước ra ngoài.

Giang Quỳnh đột nhiên dừng lại và nhìn thấy một người đàn ông đang chậm rãi bước ra từ con hẻm.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Quỳnh không nhìn rõ mặt hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên mặt hắn một vết sẹo hung ác.  Da đầu của Giang Quỳnh tê dại, trực giác cảm thấy không ổn.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn và trầm thấp như vang lên từ dưới ngục sâu: "Chào buổi tối, cô em..."

Hắn vừa mở miệng, cơ thể Giang Quỳnh đã kịp phản ứng lại,cô ném chiếc túi xách của mình vào mặt người đàn ông, sau đó quay người bỏ chạy một cách nhanh nhẹn. Người đàn ông không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, không kịp phòng bị, khi anh ta tức giận nhìn qau thì Giang Quỳnh đã vắt chân lên cổ chạy thục mạng ra xa mười mét. Động tác lưu loát không giống như một cô gái quanh năm ngày tháng chỉ ru rú ở trong nhà.

"Mẹ kiếp, con điếm chết tiệt!" Hắn buông lời chửi rủa và chạy theo cô không chút do dự, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã bị thu hẹp.

So với phụ nữ, đàn ông vốn có lợi thế về thể lực, rất dễ để bắt kịp một cô gái suốt cả năm không tập thể dục hai quá lần như Giang Quỳnh.

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần từ phía sau cô bị dọa muốn hồn phi phách tán.

Tại sao tcô lại xui xẻo như vậy? Nếu anh ta thực sự là kẻ sát nhân đã biến mất một tháng, nếu rơi vào tay anh ta chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!  Kể cả nếu anh ta không phải thì liệu một người xuất hiện ở nơi tối tăm như thế này liệu có phải là người tốt không?  !

Đang chạy cô chợt quay đầu lại, cô nhìn thấy trong tay người đàn ông lóe lên một tia sáng bạc, lưỡi dao sắc bén trong đêm tối phát ra ánh sáng chói mắt.

Chết tiệt!  !  Hắn thật sự muốn giết cô sao!  !  !

 Luồng ánh sáng le lói như ngọn roi quất mạnh vào sợi dây thần kinh yếu ớt của cô, đôi chân vốn đang cạn kiệt sức lực lại như được bơm máu gà, cô điên cuồng chạy.

Mấy tên côn đồ trước đó có vẻ đã đi lang thang đến đâu đó, một bóng người cũng không còn, Giang Quỳnh biết khu vực này có  một tiệm tạp hóa nhỏ do người dân gần đó mở, nhưng trong đêm tối đến bóng một con mèo hoang cũng có không thấy, cho dù có kêu cứu cũng vô ích, chẳng thà tiết kiệm thêm chút sức lực còn biết đường mà chạy.

Mặc dù trời đã tối nhưng người mua sắm chắc có lẽ vẫn còn không ít, chỉ cần cô chạy tới được bên đường, tên sát nhân cũng không dám đuổi tới cùng.

Cô thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đi giày vải để đỡ tốn sức khi lên tàu điện ngầm, nếu không thì giờ cô sẽ phải chạy chân trần mất.

Nhưng khoảng cách chỉ hơn mười mét, vượt qua quả thật dễ như trở bàn tay, Giang Quỳnh chưa kịp chạy qua hai ngã tư đã bị ai đó túm tóc từ phía sau.

   "Ah!"

 Cô gái phát ra một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi, trong lúc nhất thời cô thậm chí còn nghi ngờ mình sắp bị giật hết tóc tới nơi. Cô không thể không dừng lại, đưa tay lên đè lại chân tóc nhưng đã bị người đàn ông kéo lại.

 "Cô em chạy khá nhanh đấy..." khi hắn đến gần, mở miệng, mùi mồ hôi và hơi thở hôi rình xộc vào mũi Giang Quỳnh. Cô cảm thấy ghê tởm muốn nôn hết tất cả số thức ăn của buổi tối hôm nay, cô liều mạng giãy giụa, sợ hãi khóc toáng lên.

Tại sao lại như vậy...Những cô gái trước kia cũng bị giết như thế này sao?

Làn da của cô gái trắng như ngọc phỉ thúy thượng hạng, dáng vẻ vùng vẫy như một con cừu non, khiến đôi mắt của người đàn ông đỏ lên vì phấn khích.

Đôi bàn tay phủ đầy bụi đất từ ​​từ bóp cổ con cừu, từ từ siết chặt.

Cảm giác không khí đang dần  bị lấy đi khiến cô sợ hãi tuyệt vọng, lồng ngực Giang Quỳnh phập phồng cố hít lấy hít để, nhưng cô vẫn đang dần tiến vào bờ vực chết ngạt.

Cô nắm lấy tay đối phương, siết chặt lại, nhưng cánh tay hắn không nhúc nhích chút nào, cô duỗi chân đá ra xa, người đàn ông rên rỉ đau đớn, cuối cùng tức giận tát cô một cái! "Chát"

 "A!" cú tát của hắn khiến đầu cô vẹo sang một bên, trên làn da mỏng manh nhanh chóng xuất hiện vết đỏ in hình năm ngón tay, nhưng chỉ trong chốc lát, gần như toàn bộ khuôn mặt đều sưng lên.

Cảm giác nghẹt thở quá đau đớn, trong cổ họng cô phát ra một tiếng nghẹn ngào thống khổ, giống như tiếng rên rỉ sắp chết của một con mèo.

Cảm giác thật khó chịu... Cô không thể nhịn được nữa, cô sắp chết rồi... Ánh mắt của Giang Quỳnh dần mơ hồ, không biết là do nước mắt hay do thiếu oxy, tầm nhìn của cô dần bị che khuất bởi những ngôi sao đen lộn xộn, và cuối cùng cô chìm vào hôn mê.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc