(Cao H) Hướng dẫn thuần hóa công nữ

Chương 13: Giải thoát

Trước Sau

break

"...... Giang Quỳnh...... Giang Quỳnh, Giang Quỳnh!"

Trong cơn mê man, cô nghe thấy có người đang gọi tên mình, cảm giác như âm thanh từ biển sâu vọng lên, thanh âm dần dần rõ ràng, dần dần dồn dập.

Các giác quan bắt đầu khôi phục, cảm giác đau đớn từ cổ và gò má truyền đến, giống như bị ngâm trong thùng nước ớt.

Giang Quỳnh cố hết sức mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, vẫn giống hệt như trước khi mình mất đi ý thức, cô còn chưa kịp sinh lòng cảm khái với sự thật cô còn ở trên thế gian này nữa, tầm nhìn lập tức bị một người chiếm đóng.

Lâu Viễn ôm cô tựa vào đùi mình, cẩn thận tránh vết thương trên mặt cô, lo lắng lại đau lòng nhìn cô: "Không sao, không sao rồi, bây giờ em đã an toàn rồi."

Tiếng còi cảnh sát ồn ào từ xa truyền đến, mùi nước hoa lạnh lẽo quen thuộc bao bọc Giang Quỳnh trong đó, đem lại cho cô cảm giác an tâm, cô thở một tiếng thật dài, nửa khuôn mặt vẫn còn lành lặn cọ cọ vào phần áo trên ngực Lâu Viễn, nhắm hai mắt lại.

Cô có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Lúc Giang Quỳnh tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường của bệnh viện, bà Giang Mạn Dung đang ngồi ở trên ghế cạnh giường, thấy con gái mở mắt, bà vội lao tới cầm lấy tay cô khóc đến chết đi sống lại, nếu không phải Giang Quỳnh cảm nhận được nhiệt độ trên người mình, cô còn cho rằng mình đã về chầu ông bà tổ tiên.

Lâu Viễn đứng bên cạnh bà Giang Mạn Dung, thấy cô tỉnh cũng lộ ra nụ cười.

Giang Quỳnh cầm tay mẹ, trấn an nói: "Mẹ...... Con không sao......

Mới vừa mở miệng cô đã hoảng sợ, giọng nói của cô khàn đến đáng sợ, hơn nữa vừa nói cổ họng liền đau như lửa đốt.

Giang Mạn Dung thấy thế khóc càng lợi hại, vừa khóc vừa đau lòng cho con gái bảo bối của mình, ngược lại trấn an Giang Quỳnh, chửi bới tên biến thái kia, không bao lâu sau cũng khàn cả giọng.

"Dì Giang ngàn vạn lần phải chú ý thân thể," Lâu Viễn rót hai ly nước, lần lượt đưa cho mẹ con họ, nói, "Dì đã trông coi cả đêm rồi, dì về nghỉ ngơi một chút đi, để con chăm sóc Giang Quỳnh là được rồi."

Giang Quỳnh không muốn để cho mẹ phải mệt nhọc, vội vàng khuyên bà về nghỉ ngơi, lúc này Giang Mạn Dung mới hít hít mũi, đỏ mắt đi về phía phòng bên cạnh.

Mẹ đi rồi, Giang Quỳnh lúc này mới rảnh rỗi liếc mắt nhìn phòng bệnh này.

Tuy nhiên, chỉ tùy tiện nhìn vài cái, Giang Quỳnh đã đoán được rằng đây chắc chắn là bệnh viện tư nhân mà Lâu Viễn tìm kiếm.  Chưa nói đến những điều khác, chỉ riêng căn phòng rộng rãi thoáng mát này đã không phải thứ mà các bệnh viện thông thường khác có thể đáp ứng được. Căn phòng này có thể chứa ít nhất năm cái giường, còn có một nhà vệ sinh riêng, nhưng bây giờ lại có duy nhất một chiếc giường cô đang nằm. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là còn có một phòng ngủ gắn liền với nó, hẳn là nơi dành cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi. Đó chính là căn phòng mà Giang Mạn Dung bước vào.

Giang Quỳnh không ngờ rằng vết thương nhỏ tí xíu của cô vậy mà lại được nằm trong bệnh viện xa xỉ như này, cô lập tức ôm lấy chăn, có chút xấu hổ nói: “Đêm qua cảm ơn anh đã cứu em, nhưng nơi này… đắt quá… Sau khi xuất viện em sẽ trả tiền cho anh.  Lâu Viễn thở dài, ngồi xuống bên giường cô: “Em không cần phải trả, em là bạn gái của anh, đây là trách nhiệm anh nên làm thôi.”

  "Nhưng……"

 “Không có nhưng nhị gì cả.” Lâu Viễn cụp mắt nhìn cô, “Cổ họng của em đang bị thương, gần đây đừng nói nhiều nữa, ngoan nào.”

Giang Quỳnh muốn nói rồi lại thôi, cổ họng cô thực sự khó chịu nên cô cầm cốc uống một ít nước.

 Khi cô ngẩng đầu lên, cổ và vết bầm trên đó cũng lộ ra, đôi mắt Lâu Viễn tối sầm.

 Cổ của cô gái mảnh mai và duyên dáng, giống như một con thiên nga, chỉ cần một tay là có thể nắm gọn, mỏng manh tới mức chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy.

Lâu Viễn nhẹ nhàng chạm vào vết bầm trên cổ cô, bình thường anh thích để lại dấu vết của mình trên đó, mãi đến khi thời tiết trở nên ấm hơn, không thể mặc quần áo cao cổ nữa, cô mới nghiêm cấm hành vi này của anh.

Nhưng lúc này, trên lãnh địa của sư tử lại xuất hiện thêm hai dấu ấn đáng sợ.

Một cái là vết bóp trên cổ, còn cái kia là vết bàn tay trên mặt.

Hai vết này, một vết so với một vết kia lại càng dữ tợn hơn. Sau khi vết đỏ và vết sưng tấy giảm bớt, chúng biến thành những vết  đỏ tím kinh khủng. Không biết phải mất bao lâu mới mờ đi.

Bình thường Giang Quỳnh bị đau, nhẹ giọng khẽ nức nở cũng làm cho tâm anh mềm nhũn không đành lòng hạ miệng, vậy mà bây giờ lại thành ra nông nỗi này

Lâu Viễn nghĩ nghĩ, đầu ngón tay chà xát thật mạnh trên da.

 "A... đau quá..." Giang Quỳnh co rúm người lại, cảm giác như đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.

 Lâu Viễn tỉnh táo lại, nhanh chóng thu tay lại: “Thực xin lỗi.”

 Giang Quỳnh cười cười, nắm lấy tay anh xoa xoa: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ, hai ngày nữa sẽ ổn thôi."

 Lâu Viễn nói: “Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, anh đã tới đón em.”

 "Mặc dù anh không có đi đón em, nhưng anh đã cứu mạng em, em cảm ơn còn không hết, anh đừng tự trách mình?"Giang Quỳnh vẫn có chút sợ hãi nói: "May mắn là anh đã đến."

 Lâu Viễn đưa tay ôm cô, sờ sờ đầu cô.

Giang Quỳnh suy nghĩ một chút, nói sang chuyện khác: "Đáng tiếc tối hôm qua nhắn tin cho anh, hôm nay lại không thể ra ngoài chơi, tuần sau chúng ta bù lại được không!"

"Hửm? "Lâu Viễn kinh ngạc," Em gửi tin nhắn cho anh sao?"

Giang Quỳnh lấy điện thoại di động ra nhìn, phía sau tin nhắn tối hôm qua có một dấu chấm than màu đỏ, thật đúng là không gửi đi.

 "Anh hiện tại đã nhìn thấy, hôm khác sẽ bù cho em." Lâu Viễn nói, rồi tiện tay chụp một tấm ảnh, "Đây là lần đầu tiên em rủ anh đi hẹn hò, em đừng hòng hối hận!"

Giang Quỳnh dở khóc dở cười: “Sao em lại phải hối hận…”

Bất quá Giang Quỳnh đích thật chỉ là bị thương nhẹ, hơn nữa cô còn có công việc phải làm, ngày hôm sau liền kiến quyết bác bỏ đề nghị "Quan sát thêm hai ngày" của Lâu Viễn, mang theo thuốc trị đau cổ họng đi đến công ty.

Chỉ là trên cổ cô có quấn băng vải, trên mặt cũng bị băng gạc che đậy, khá gây sức hút, để tránh bị người ta chú ý trên tàu điện ngầm, Giang Quỳnh không thể không phiền toái tài xế Lâu Viễn đưa đón mình.

Kết quả ngày hôm sau, tài xế liền đổi thành ông chủ của tài xế, biến thành Lâu Viễn tự mình đến cửa nhà cô đón cô.

Lộ Cẩn sau khi Giang Quỳnh xuất viện mới biết chuyện cô bị thương, Giang Quỳnh chọc màn hình vừa mới nhập vào mình gặp biến thái, chỉ bị chút vết thương nhỏ, những thứ khác đều chưa kịp nói, bạn thân lòng nóng như lửa đốt, đã vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới.

Mới vừa chuyển máy đã ở trong ống nghe thấy tiếng ríu rít như chim non: "Ô ô ô ô Giang bảo bối đáng thương của mình, cậu bị thương sao không nói cho mình biết, vậy mà bây giờ mình mới biết... ô ô ô..."

Giang Quỳnh nói: "Nói cho cậu cũng chỉ khiến cậu thêm lo lắng, hơn nữa tớ chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.

Lộ Cẩn nức nở: "Nhưng chuyện cậu gặp phải chính là tên tội phạm giết người biến thái, là chuyện rất kinh khủng đó, tớ có thể kịp thời trấn an tâm hồn bị tổn thương của cậu a..."

Giang Quỳnh nhất thời không rõ là ai cần trấn an hơn.

Lộ Cẩn hỏi cô trốn thoát bằng như thế nào, Giang Quỳnh liền đem những chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê nói cho cô biết.

Lúc cô bất tỉnh ngã nhoài xuống đất. Mấy tên côn đồ cách đó không xa đã chứng kiến được ​​cảnh tượng này nhưng không dám đến giúp đỡ, càng sợ bị phát hiện sẽ bị giết người diệt khẩu, chen chúc nhau thành một đoàn chạy ra ngoài.

Đêm hôm đó, Lâu Viễn nhận được một gọi hẹn gặp mặt của đối tác, anh vốn là người nghiện công việc, nên không chút do dự mà đồng ý đến gặp đối tác cũng tiện thể qua thăm Giang QUỳnh mà không báo trước cho cô. Không ngờ lúc đi ngang qua con ngõ đó thì thấy một đám thanh niên vẻ mặt hốt hoảng chạy ra từ con hẻm với vẻ mặt sợ hãi. Anh chỉ nghe loáng thoáng trong miệng họ những lời như " đồ biến thái", “chạy nhanh”, “gọi cảnh sát đi” từ xa.

Dù sao Giang Quỳnh cũng sống ở đây, hôm nay cô đi chơi chắc chắn sẽ không về sớm. Anh lo lắng nên chặn những người đó lại, sau đó đưa cho mỗi người một ít tiền, hỏi bọn họ bên trong xảy ra chuyện gì.

Bọn côn đồ có vẻ sợ hãi, lời nói không mạch lạc. Nhưng khi Lâu Viễn nghe thấy có một cô gái đang gặp nguy hiểm ở bên trong, anh ta lập tức gọi tài xế xuống xe chính mình vào trong tìm người, đồng thời bấm số cảnh sát.

Kẻ sát nhân đã bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ vào ngày hôm đó, sau khi thẩm vấn qua đêm, người ta xác định hắn chính là kẻ sát nhân trong một số vụ giết người trước đó. Hắn bị tống thẳng vào tù để chờ xét xử.

 Giang Quỳnh nghe cảnh sát ở hiện trường nói rằng khi họ đến nơi, kẻ sát nhân đã bị đánh bất tỉnh ở một bên, máu nhuộm đầy đầu, lan cả xuống mặt. Khi bọn họ đến hiện trường đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, vừa đi vừa nhìn về phía Lâu Viễn, nếu không phải lúc đó anh đang ôm cô, cũng cung cấp thông tin của Giang Quỳnh, thì có khả năng anh đã bị coi là kẻ tình nghi.

Nhưng dù vậy, Lâu Viễn vẫn bị đưa đến đồn cảnh sát ghi chép rất lâu, mãi đến sáng sớm mới ra khỏi đó. Sau đó, anh cũng không hề nghỉ ngơi, liền đi thẳng đến bệnh viện gặp Giang Quỳnh.

 *

 Nghe cô nói xong, Lộ Cẩn sửng sốt nói: "Thật trùng hợp! Anh tình cờ đi ngang qua đó, thấy có người chạy ra, liền xông vào cứu cô - hai người có thần giao cách cảm à?"

Giang Quỳnh sờ mũi nói: "Mình cũng thấy rất trùng hợp... có lẽ đây là duyên phận chăng?"

 "Này ~ sau khi được anh hùng cứu, cậu có phải thấy rất hưng phấn không?" Lộ Cẩn nhéo cổ cô, giọng buồn cười hỏi: "Giang Giang thân mến, chúng ta có nên lấy thân báo đáp không?"

 Giang Quỳnh lỗ tai đỏ bừng: "Đừng có chọc tớ!"

 

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc