Mặc dù hôm nay là thứ bảy, trung tâm mua sắm cũng không có nhiều người, một số cửa hàng quần áo có giá cả cao đến kinh người lại càng không ai ghé tới.
Giang Quỳnh bị Lâu Viễn kéo vào một vài cửa hàng, mỗi lần vào một cửa hàng, cô một bên nghe nahan viên giới thiệu một bbên đưa mắt nhìn xung quanh. Thẩm mỹ của người đàn ông này quả thực không tồi, lại rất hứng thú với việc chọn lựa quần áo cho Giang Quỳnh, anh đi vòng quanh cửa hàng, hễ nhìn thấy bộ nào vừa ý anh liền kêu nhân viiên tìm kích cỡ phù hợp cho cô, chỉ sau một lát đã chất thành một núi cao các loại váy óc khác nhau, rồi để Giang Quỳnh vào phòng thử đồ thử từng cái một.
Giang Quỳnh cảm giác mình chính là một cỗ máy móc thử đồ trong vô cảm. Lúc đầu, thử qua thử lại, cô còn cảm thấy mình đã mang tới phiền phức cho nhân viên trong cửa hàng, trong lòng liền không khỏi có chút áy náy, nhưng sau khi phải cỏi ra rồi mặc lại quá nhiều, cơ thể cô gần như đã tê liệt, cũng không có tâm tư mà suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Hơn nữa, cô nhận thấy thái độ phục vụ của nhân viên vô cùng tốt, mỗi lần họ nhận lấy một bộ đồ mà cô đã thử, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt thậm chí sự kiên nhẫn của họ còn nhiều hơn cả cô.
Cùng là những ngươi nhân viên cống hiến vì xã hội, Giang Quỳnh thầm thở dài cảm thán, những người có số phận đi bán mình cho tư bản như họ đều khốn khổ như nhau cả.
Lâu Viễn từ xa nhìn cô gái xinh đẹp một bộ lại bộ, lần lượt xuất hiện trước mắt anh thì thỏa mãn không thôi.
Anh cẩn thận quan sát các phản ứng trên khuôn mặt của Giang Quỳnh, nếu cô bước ra khỏi phòng thử đồ với vẻ hơi cau mày, điều đó có nghĩa là cô không thích bộ quần áo đó hoặc cảm thấy không thoải mái khi mặc chúng, vậy thì bộ đồ đó hiển nhiên cũng không cần nữa; còn nếu cô bước ra khỏi phòng thử đồ với vẻ mặt lông mày giãn ra, hoặc cho dù chỉ là mỉm cười yếu ớt, thì ít nhất nó cũng không gây khó chịu cho cô, rồi ghi nhớ dáng vẻ bộ đồ đó.
--- Cho nên thái độ phục vụ tốt không phải vì năng lực nghiệp vụ của họ cao mà nguyên nhân cơ bản nhất chính là họ có lượng khách hàng lớn nên không phải lo lắng về vấn đề hoa hồng.
Anh nhìn tới nỗi mặt mày như nở hoa, còn Giang Quỳnh sau khi phải thử hơn ba chục bộ đồ cuối cùng đã không chịu đựng được nữa.
Việc thử quần áo như này mẹ nó không phải là thứ dành cho con người mà! Cô gần như kiệt sức vì phải đi tới đi lui! Có là bạn trai thì cũng không thể đối xử với người ta như thế này chứ! Cô không chịu được nữa! Cô muốn phản kháng!
Giang Khung khí thế hừng hực đi tới trước mặt Lâu Viễn, nhưng khi tới trước mặt anh, sự căm hận ban nãy lại yếu đi như bị gió cuốn trôi: “…..Em không muốn thử nữa, được không?”
Nói đến đây giọng cô đã trở nên mềm nhũn.
“Hửm?” Lâu Viễn sửng sốt, “Em mệt rồi sao?”
Giang Quỳnh gật gật đầu: “Mặc vào rồi lại cởi ra, thật là phiền phức."
Thể lực của cô tựa hồ cũng không tốt lắm, đêm hôm đó mới chỉ trong một thời gian ngắn cô cũng đã như cạn kiệt sức lực.
Nghĩ đến đây, anh thấy nhẹ nhõm trở lại, tính toán thì thấy cũng đã mua không ít đồ, trêu chọc cô một lúc anh liền ôm chầm lấy Giang Quỳnh, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, tự mình rót cho cô một cốc nước: “ Vậy chúng ta không thử quần áo nữa, dẫn em đi tới chỗ không cần phải tốn sức--- chúng ta đi xem giày nhé?"
“Còn phải thử nữa sao?” Giang Quỳnh kinh ngạc, sắc mặt hiện lên sự cay đắng, nhưng cô thực sự rất mệt mỏi rồi a…
Lâu Viễn tựa hồ đã đoán được suy nghĩ của cô, trong nháy mắt nghĩ ra biện pháp giải quyết khác, nói: “Vậy tối nay chúng ta lại thử tiếp nhé, trước tiên hãy đi ăn cái gì đã."
*
Tuy nhiên, Giang Quỳnh lại được đưa đến căn biệt thự nơi anh đưa cô đến vào buổi tối lần trước.
Giang Quỳnh vốn muốn nói không phải còn muốn thử giày ư, tại sao lại đưa cô đến đây? Kết quả chân trước vừa bước vào cửa chân sau liền thấy một nhóm người, trên tay cầm các loại hộp in các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, từng hộp từng hộp xếp gọn gàng chỉnh tề trong phòng khách nhỏ, vẽ ra một ngọn núi nhỏ.
“Thế này cũng quá là nhiều rồi…”
Giang Quỳnh cố gắng thuyết phục Lâu Viễn giảm bớt số lượng công việc cho cô cũng như nhân viên, nhưng Lâu Viễn chỉ cười và bảo cô ngồi trên ghế sofa: “Em không cần phải động, anh sẽ giúp em đổi.”
"Hả? Cái gì cơ?" Giang Quỳnh sững sờ, còn chưa kịp hiểu rõ thì "cùm cụp", những nhân viên giao hàng kia đã đóng cửa lại.
Lâu Viễn lấy mấy cái hộp rồi mở nắp, nhìn xem, tùy tiện lấy bừa hai đôi giày rồi đi đến trước mặt Giang Quỳnh. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô.
Quần áo mùa xuân không dày. Lúc này, hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông qua lớp vải truyền đến làn da của Giang Quỳnh, cô không khỏi đỏ mặt, co rúm chân lại - nhưng không có né tránh.
Ngón tay Lâu Viễn nhanh nhẹn cởi bỏ đôi giày của Giang Quỳnh, dặt chúng sang một bên, sau đó đeo lên chân cô đôi giày cao gót mà anh vừa mang tới.
Lâu Viễn đặt chân cô lên đùi anh, chiếc dày da sáng màu làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, dây lưng đính kim cương quấn quanh mắt cá chân của Giang Quỳnh, trông cô như một con búp bê bằng pha lê chỉ cần anh chạm nhẹ thôi cũng có thể tan vỡ.
Gót giày mảnh mai giẫm lên đùi anh, tạo thành một vết lõm nho nhỏ. Anh mê mẩn đưa ngón tay lướt qua gót chân và mũi giày, thời điểm lòng bàn tay cọ qua lại giống như đang vuốt ve làn da mịn màng của Giang Quỳnh.
Những động tác mờ ám đầy mập mờ của anh khiến tai Giang Quỳnh đỏ bừng, nghĩ thầm điều này cũng quá mức dâm đãng rồi đi...
Nhưng người đàn ông nhanh chóng kiềm chế, rút tay lại, giúp cô xỏ chiếc giày còn lại vào, nhẹ nhàng kéo tay cô: "Em có muốn đứng dậy đi thử không?"
Đôi giày này rất đẹp, Giang Quỳnh cũng có chút rung động, nhưng so với những đôi giày trước đây mà cô mang qua thì đôi này cao hơn nhiều. Khi đứng dậy, thân hình cô boõng chợt lắc lư, mới đi được hai bước mà bởi vì trọng tâm không vững, thân hình thon thả có chút nghiêng ngả.
Lâu Viễn đỡ cô ngồi lại trên sô pha, lúc giúp cô tháo giày không kìm được mà lộ ra ý cười.
Giang Quỳnh đột nhiên bị anh phát hiện ra điều này, đỏ mặt quay đầu đi.
“Thường ngày không hay mang giày cao gót sao?” Lâu Viễn hỏi.
Giang Quỳnh nhỏ giọng nói: "Cũng không mang nhiều lắm."
"Ừm, thử đôi này xem sao." Anh nói rồi lấy một đôi bốt da đế bằng, thích hợp cho mùa xuân và mùa thu.
[Điều tác giả muốn nói:]