Dưới sự kiên trì nài nỉ của Giang Quỳnh, Lâu Viễn cũng không giữ cô ở lại qua đêm, cô chỉ sửa soạn lại một chút liền bước vội lên xe của tài xế Lâu Viễn.
Nhưng mà, trì hoãn thời gian lâu như vậy, lúc về đến nhà cũng đã muộn rồi, mẹ Giang thấy cô trở về muộn liền cho là hai người ở cùng nhau rất vui vẻ, liền vội vàng hỏi cảm nhận của cô về buổi xem mắt: "Bé con, đối tượng xem mắt hôm nay của con thế nào?
Giang Quỳnh cười ngượng nghịu, nhất thời không biết phải mở miệng từ đâu, cứng nhắc gật đầu:"Thì...Cũng xem như khá ổn..". nɠɵạı trừ những ham muốn tình dục kỳ lạ của anh.
Cô nhớ tới lúc mình rời đi, Lâu Viễn đã nói: “Lần đầu tiên gặp em, anh thực sự cảm thấy rất có duyên với em. Em biết đấy, anh thực ra… có chút không giống người bình thường. Trước đây anh cũng chưa từng theo đuổi ai nên có thể đôi lúc nếu khiến em không thoải mái thì em hay hãy nói cho anh biết, anh sẽ từ từ thay đổi, được không?"
Luc nói lời này, anh đã mặc lên bộ đồ ngủ màu đen rồi, chỉ là có chút qua loa buộc lại đai lưng, lộ ra một mảng da thịt lớn trước ngực, trên eo còn có một số vết máu ứ đọng.
Chẳng lẽ tay mình mạnh đến vậy sao?
Giang Quỳnh vừa nghĩ đến mặt liền đỏ bừng lên, đúng lúc bị mẹ cô nhìn thấy, bà Giang Mạn Dung lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Vậy thì tốt rồi."
Giang Quỳnh vừa nhìn thấy vẻ mặt của bà liền biết bà đang nghĩ gì, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Con..."
"Được rồi, không cần nói nữa, mẹ hiểu mà." Giang Mạn Dung đẩy cô đi tắm rửa. “
"Mẹ đã nhờ người tìm hiểu qua rồi, ŧıểυ Lâu là một chàng trai tốt, sau này cứ từ từ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ngoan mau đi tắm rửa đi."
Tìm hiểu cái gì chứ!
Giang Quỳnh mở miệng rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Con biết rồi, mẹ không phải cần lo lắng."
Giang Mạn Dung mỉm cười sờ sờ đầu con gái yêu.
*
Ngày hôm sau là một ngày làm việc, và với tư cách là một nhân viên xã hội, cho dù ngày hôm trước người bạn hẹn hò có là tổng tài bá đa͙σ thì hôm nay cũng vẫn phải đi làm.
Giang Quỳnh thức dậy lúc 6h sáng, sau đó rửa mặt, trang điểm rồi đi ăn sáng, tới 7 rưỡi mới ra ngoài bắt tàu điện ngầm, đến công ty thì cũng đã là 7 rưỡi. Cô vẫn còn nửa tiếng nữa để chuẩn bị cho công việc ngày hôm nay.
"ŧıểυ Giang đến rồi đấy à?" Đồng nghiệp thấy cô đến liền bưng cốc cà phê đi tới trò chuyện cùng cô, "Cuối tuần vui vẻ chứ?"
"Chị Trương à" Giang Quỳnh nhích ghế một chút nhường chỗ cho cô. " Cũng được, nhưng mà mẹ em lại sắp xếp cho em đi xem mắt, này..."
Chị Trương lớn hơn cô gần một giáp, là nhân viên lâu năm trong công ty, cũng là người tốt, tính tình hiền lành, là người rất dịu dàng. Lúc cô mới bắt đầu vào làm cũng là do chị Trương một tay dẫn dắt nên đối với chị cô lai càng gần gũi hơn.
Chị Trương nghe vậy liền bật cười: “Em mới tốt nghiệp không lâu, gia đình đã sốt ruột như vậy sao?”
Mặc dùi đã gặp rất nhiều cô gái đang ở độ tuổi này nhưng cũng không có nhiều người bị giục đi xem mắt sớm như vậy cũng không nhiều.
Giang Quỳnhthở dài: “Chị cũng biết tình huống trong nhà em rồi đấy, mẹ em luôn lo lắng rằng sau này sẽ không có ai chăm sóc cho em. Nhưng dù sao em cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa chân tay đều lành lặn, đầu óc cũng không có vấn đề gì, cần người chăm sóc em để làm gì chứ?
Chị Trương im lặng một lúc rồi nói: " Đã là cha mẹ thì luôn lo lắng cho con cái của mình mà."
Giang Quỳnh không nói gì, cô tất nhiên là hiểu đa͙σ lý này nhưng cô không muốn một cuộc sống mà đã được cha mẹ lên kế hoạch từ trước.
Chị Trương thấy cô không mấy hứng thú khi nói về vấn đề nhân sinh đời người này nên liền đổi chủ đề, hỏi cô: “Em gặp nhiều người như vậy, thì đã gặp được người mình thích chưa?”
Từ khi Giang Quỳnh đến làm việc ở công ty này, cô cũng đã đề cập qua vấn đề bị giục cưới của mình, chị Trương nói rằng cô cũng đã nói qua ít nhất không dưới 5 lần đi xem mắt, liền cho là cô đã trải qua máy mối tình.
Vốn tưởng rằng cô chưa quyết định là vị không muốn kết hôn sớm như vậy, nào ngờ Giang Quỳnh lại nói:" Thật ra, hôm qua mới là lần xem mắt thành công đầu tiên của em."
Mặc dù trước bà Giang Mạn Dung dã không ít lần giúp cô liên hệ không ít người, nưng đều bị cô kiếm các loại lý do từ chối đi.
"Hả -" Chị Trương há hốc miệng, tròn xoe mắt nhìn nàng:' Chiêu đánh thái cực của em cũng quá giỏi rồi đó!"
Cô biết trong nhà cũng có nhiều người quấn lấy cô giục kết hôn, cô có thể kéo dài đến tận lúc này mới gặp người đầu tiên cũng là rất lợi hại rồi.
"Vậy lần đầu đi xem mắt, em cảm thấy thế nào?" Cô ấy vội xích lại gần trước bàn làm việc của Giang Quỳnh, "Có rút ra được kinh nghiệm gì cho những trận chiến đấu sau này không?"
Giang Quỳnh bật cười: "Nào có thảm hại như vậy chứ."
Nếu nói thảm thì chắc lâu Viễn còn thảm hơn cô nhiều.
Tâm trí cô lại quay về chủ đề cũ, mắt thấy chị Trương có vẻ vẫn có dáng vẻ muốn hóng hớt, Giang Quỳnh vội vàng đẩy cô về: “Sắp đến giờ đi làm rồi, chị Trương, đừng để sếp bắt được!”.
"Đúng là cô nương da mặt mỏng." Chị Trương vừa cười vừa mắng, cầm cốc trong tay mới đi được hai bước, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, cô ấy dừng lại, nắm lấy ghế của Giang Quỳnh, quay đầu lại nói: " Nhưng mà bây giờ trong xã hội có không ít kẻ cặn bã, muốn yêu đương nhất định phải tìm đúng người rồi mới yêu, nếu em cảm thấy đối phương có gì đó không ổn thì nhất định phải hỏi ý kiến của bác Giang hoặc bạn thân của em. tất nhiên nếu em muốn tâm sự cùng chị, thì chị sẽ online cả ngày luôn nha!"
Chị chính là muốn hóng hớt chuyện của em thôi!
Giang Quỳnh vẻ mặt vạch đen đầy đầu: "Được rồi được rồi, em biết rồi mà, chị chính là người chị tuyệt vời của em!"
*
Giang Quỳnh sau khi đuổi được người đi, nhưng nhớ lại lời nói của chị Trương, nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ lại càng thấy rất có lý.
Cái gì mà vừa gặp đã yêu, nhưng lại dùng dáng vẻ mạnh mẽ như thế cưỡng bức đem cô nhốt lại trong lãnh địa của anh, để cho cô nếm thử rồi lại bày ra vẻ mặt đáng thương để lấy được sự đồng tình từ cô, chính là dáng vẻ tính kế cô để được lợi cho mình.
Quả là thủ đoạn thâm sâu của những kẻ cặn bã.
Giang Quỳnh úp mặt nằm trên bàn, trong lòng có chút tức giận.
[Điều tác giả muốn nói:]
Giang Quỳnh: Chị Trương nói ngươi chính là cặn bã.
Lâu Viễn: ? ( Anh không phải mà! * khuôn mặt đáng thương* )
Chị Trương: ?? ( Tôi không có, tôi đâu có nói vậy, em đừng có nói nhảm.)