(Cao H) Hướng dẫn thuần hóa công nữ

Chương 2: Sợ hãi

Trước Sau

break

Giang Quỳnh nghĩ thì thấy khá tuyệt vời, nhưng đợi đến khi cô và Lâu Viễn cùng nhau bước vào một con hẻm, cô liền cảm thấy lo sợ.

Ánh đèn mờ ảo khiến cho những chiếc bóng đổ xuống trông giống như một con quái vật xấu xí nào đó. Giang Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, trước đây cô cũng thường đi trên con đường này, vậy mà tại sao cô lại không thấy nó đáng sợ như hôm nay vậy?

Lâu Viễn thật ra luôn giữ khoảng cách thích hợp với cô, nhưng Giang Quỳnh lại phát hiện ra một điều rằng mỗi lần cô nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà xem như không còn tồn tại, mà lại có một loại cảm giác như dính chặt vào nhau đầy quỷ dị.

Tại sao anh ta lại nhìn mình? Giang Quỳnh cảm thấy sống lưng mình hơi tê dại.

Cô cũng không tự luyến đến mức cảm thấy mọi người đều sẽ yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lâu Viễn lại là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty. Anh cũng không ở cùng thế giới với một sinh viên vừa bình thường vừa yếu đuối như cô. Người như vậy lại muốn tiếp cận cô, ai có đầu óc cũng nhìn ra đây là một chuyện không bình thường.

Cô nhớ lại mình đã học được một số động tác tự vệ cơ bản từ bạn cùng phòng ở trường đại học, sau đó cô liếc nhìn dáng vẻ của người đàn ông bên cạnh rồi cô chợt nhận ra rằng cho dù có đánh lén thì cô cũng không thắng nổi anh.

Cô bước đi nhanh hơn không để lộ chút dấu vết.

"Hửm?" Lâu Viễn ngay lập tức phát hiện ra, hỏi: "Sao thế?"

Gang Quỳnh liếc nhìn anh, bất đắc dĩ đi chậm lại, cô nói bừa một lý do: "Tôi còn có chút việc cần làm, muốn nhanh chóng trở về để làm cho xong, nếu không sẽ bị trừ lương mất." 

"Sếp của cô nghiêm khắc như vậy ư?" Lâu Viễn cau mày, đột nhiên hỏi: "Cô có muốn đổi một công việc khác không?"

Giang Quỳnh chợt run rẩy khóe miệng: " Sao lại có chuyện tốt như vậy xảy ra được chứ? Bây giiờ  áp lực về tìm kiếm việc làm lớn như vậy, có việc làm là chuyện tốt lắm rồi. Tôi sẽ không chọn mạo hiểm vậy đâu."

Lâu Viễn dường như đang suy nghĩ gì đó, trầm mặc gật đầu, nhưng vì đang mải chăm chú nhìn Giang Quỳnh, anh không để ý tới bước chân của mình, đã vô tình vấp phải thùng bìa cứng bên đường, thân hình anh chợt ngả sang một bên, trong lúc nhất thời ấy anh đã vô thức ôm lấy Giang Quỳnh.

"!"

Giang Quỳnh bỗng cứng đờ người.

"Anh... anh làm cái gì vậy hả?"

"Ồ, tôi xin lỗi," Lâu Viễn vội vàng buông tay ra, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày, "Em đang sợ tôi?"

Cảm xúc vừa rồi vẫn còn đọng lại trên tay anh, chắc chắn không thể nào là giả được, rõ ràng là cô phải rất căng thẳng nên mới như vậy.

Cơ thể của Giang Quỳnh càng trở nên cứng nhắc hơn.

Lâu Viễn có chút tức giận, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng vào Giang Quỳnh, khuôn mặt sau ánh sáng mờ ảo kia trông hung ác đến đáng sợ. Giang Quỳnh sợ tới mức co rúm lại, nhưng Lâu Viễn đã dùng sức nắm lấy cánh tay cô, khiến cô cảm thấy có chút đau đớn.

"Á..." Cô cau mày nhỏ giọng kêu lên một tiếng, ngay sau đó lực trên cánh tay cũng nhẹ đi trông thấy.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đối phương, lại nhìn thấy trên mặt Lâu Viễn hiện lên một tia hoảng sợ cùng hung ác.

Mà đôi mắt ấy vẫn đang nhìn cô một cách u ám và điên cuồng, như thể lý trí của anh đang vùng vẫy trên bờ vực thẳm. 

Chết tiệt, không phải chứ?

"Anh..." Cô vô thức muốn kéo dài khoảng cách với anh, nhưng cánh tay cô vẫn đang nằm trọn trong tay của anh.

Dường như phát hiện ra cô muốn rời đi, Lâu Viễn lại càng không có khả năng buông tay, đành dùng sức kéo cô đến trước mặt mình.

Anh nhắm đôi mắt lại, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hít một hơi bên cổ cô rồi lại nhẹ nhàng thở ra.

Khi con người ta sợ hãi, thường sẽ có hai phản ứng cơ bản: Một là quay người bỏ chạy khỏi nơi có nguyên nhân của nỗi sợ hãi; hai là đứng ngây người tại chỗ, hay thường được gọi là sợ đến bất động.

Giang Quỳnh chính là người thuộc vào trường hợp sau. Cô đứng sững đó như tượng đá, tóc gáy dựng hết cả lên, đến mọt cử động nhỏ cô cũng không dám động, sợ mình sẽ chọc tức tới dây thần kinh mỏng manh yếu ớt nào đó của anh.

Muốn giết thì cứ giết đi, đằng này anh lại giống như muốn nếm thử xem chỗ nào càng thơm ngon hơn. Cô cũng chưa từng nghe qua có kẻ sát nhân nào lại có sở thích ăn người cơ chứ!

Giang Quỳnh sợ tới muốn khóc luôn rồi.

Vào giờ khắc này, trong đầu cô chỉ còn lại những ý nghĩ thôi xong rồi, toang thật rồi, chị đây vất vả lắm mới tốt nghiệp được, đi làm cũng chưa được hai năm, nghĩ đến đây lòng cô chợt thấy lạnh lẽo. Tại sao chỉ đi xem mắt một lần thôi đã gặp phải một tên biến thái thế này a! Cho dù cô không muốn kết hôn thì cũng đâu cần thiết phải làm tới mức này đâu!

Nhưng đợi mãi mà không cảm giác đau đớn nào ập đến mà lại thấy nụ cười nhạt trên khuôn mặt người đàn ông, ngay sau đó nhân lúc Giang Quỳnh còn đang ngơ ngác, anh cúi xuống liếʍ nhẹ đôi môi xinh đẹp của cô.

" Nếu như em đã nhìn ra rồi, vậy thì tôi cũng không cần phải giấu diếm nữa." Lâu Viễn nói tiếp: " 

Đã ngươi nhìn thấy, ta liền không giả vờ nữa." Lâu Nguyên nói: " Tuy rằng làm như vậy không tốt cho lắm, nhưng nếu so sánh mà nói, tôi càng không đành lòng thả em đi."

Giang Quỳnh: "? ? ?"

Chờ đã?

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc