(Cao H) Hướng dẫn thuần hóa công nữ

Chương 3: Đã hiểu

Trước Sau

break

Mình thật là ngu ngốc quá đi, chỉ biết mình phải cảnh giác với những kẻ biến thái, nhưng khi thật sự gặp phải tên biến thái rồi lại không biết phải làm gì bây giờ?

Giang Quỳnh lần nữa bị Lâu Viễn nửa đẩy nửa kéo vào trong xe của anh, trên mặt cô vẫn là vẻ ngơ ngác ấy.

"Em vẫn đang sợ sao?" Lâu Viễn cau mày nhìn bộ dạng sợ tới hồn vía lên mây của cô.

Giang Quỳnh chậm rãi liếc nhìn anh rồi lại quay mặt đi. Cô đã hiểu rồi, cô đã hiểu tất cả rồi.

Người đàn ông tên Lâu Viễn này quả thực là một kẻ biến thái, nhưng anh ta không giết người, và anh ta cũng không ăn thịt người. —A không phải, anh có ăn, nhưng thứ anh thèm khát lại là thân thể của cô.

Khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng dần lùi lại về phía sau, ánh đèn đường kéo theo chợt biến thành những dải ruy băng nhiều màu sắc, Giang Quỳnh chậm rãi ngồi ở ghế sau, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để lưu lại bằng chứng sau khi bị cưỡng hiếp.

Lâu Viễn nói cô không nói năng gì, liền có chút bực bội, nhưng kỳ lạ là cho dù cô không nói gì hay không làm gì cả, thì áp suất không khí xung quanh cô vẫn càng ngày càng giảm, khi xe đang dừng đèn đỏ, anh vung chân đá vào lưng ghế của tài xế!

" Đổi sang đường khác đi, đợi ở đây làm cái gì!" Anh hét lên một câu khiến cho người tài xế giật nảy mình, sợ đến mức không dám hé miệng nói đi đường vòng sẽ còn tốn thời gian hơn. Sau khi vượt qua đèn giao thông, anh nhanh chóng tăng tốc cho xe chuyển làn, chân ga đạp tới tận cùng, trông giống như chú ngựa hoang bị đứt dây cương đang phi như bay trên đường.

Nhìn thấy thế, Giang Quỳnh có chút hơi do dự, nhưng vì lo lắng cho mạng sống của mình, cô đành nhỏ giọng nói: "Cái đó... chạy quá tốc độ sẽ không an toàn."

Lâu Viễn liếc nhìn cô, cô lại càng lùi lại như muốn dán lên cửa xe, trong lòng liền cảm thấy có chút ấm ức, đến người cũng giao cho anh rồi vậy mà còn không cho người ta nói chuyện ư?

Không ngờ Lâu Viễn một chút tức giận cũng không có mà nói: “Tốc độ này quả thật không an toàn, cậu lái chậm lại chút.”

Tốc độ xe dần chậm lại, tài xế kinh ngạc nhìn vào kính chiếu hậu, lòng tự hỏi cô bé này là ai, làm sao có thể khiến cho anh Lâu nghe lời cô đến vậy, đáng tiếc là, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, anh đã cảm thấy có một ánh mắt sắc như bị dao đang lướt qua mặt mình.

—— Không phải chứ Lâu tổng, tôi mới chỉ nhìn một chút cũng không được hay sao!

Xe của Lâu tổng dừng lại trước cổng một khu dân cư.

Giang Quỳnh nhận ra nơi này là một trong những khu dân cư có giá cả đắt đỏ nhất thành phố A. Có rất nhiều vị quan chức tham nhũng cũng sống ở đó, và một vài người trong số họ đã bị bắt cách đây không lâu. Nhà của sếp cô cũng nằm ở đây, có lần sau khi đi xã giao xong, ông chủ của cô đã bảo tài xế đưa cấp dưới về nhà, nên tài xế đã thả ông chủ của cô xuống đây trước.

Lâu Viễn xuống xe, Giang Quỳnh cũng rất biết ý mà đi theo, tài xế liền nhấn ga phóng đi, để lại hai người bọn họ cô nam quả nữ

đứng trong cơn gió lạnh đầu xuân.

Giang Quỳnh lúc đi ra ngoài mặc hơi ít quần áo, cơn gió lạnh thổi qua làm cô lạnh tới mức run lên một cái.

Cô im lặng nhìn căn biệt thự trước mặt, lòng thầm nghĩ rằng lần đầu tiên của mình lại xảy ra ở một nơi như thế này, dường như  cũng không hẳn là bị chịu thiệt cho lắm...

Có cái rắm! Thiệt quá đi ấy chứ! Lần đầu tiên lăn gường lại gặp phải một kẻ biến thái, cho dù anh ta đẹp trai nhưng cứ nghĩ đến việc phải lên giường với một kẻ mình không thích là cô lại cảm thấy bực tức.

Vẻ mặt của Giang Quỳnh hơi lộ ra sự bất mãn.

“Cạch”, cửa mở ra, Lâu Viễn đứng ở cửa, vẻ mặt không chút thần sắc nhìn cô: “Mau vào nhà đi, lạnh đến mức như vậy rồi.”

Giọng điệu lại ẩn chứa sự dịu dàng.

Giang Quỳnh khịt khịt mũi, rắm cũng không dám thả, vội vàng bước vào nhà.

Lâu Viễn đóng cửa lại, rồi tìm cho cô một đôi dép rồi dẫn cô vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có đặt một chiếc giường lớn màu tối, trên ga đệm tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của cỏ và gỗ, nhìn qua trông mềm mại đến lạ. Lâu Viễn nói anh sẽ đi tắm trước, kêu Giang Quỳnh đợi anh một lát.

Giang Quỳnh không thể không cảm thán rằng không ngờ Lâu Viễn lại là người khá sạch sẽ, cho dù đang cưỡng ép người khác cũng vẫn chú ý vệ sinh cá nhân.

 Vì vậy cô liền gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống. Lâu Viễn sau khi nhìn thấy, cau mày nói:" Lên giường ngồi."

Giang Quỳnh mặc dù sững sờ một lát, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời mà yên lặng đi đến ngồi trên giường.

Nghĩ lại thì, biến thái vẫn là biến thái, chẳng lẽ cái kiểu " đợi trên giường " này là sở thích đặc biệt gì sao?

Lâu Viễn hài lòng gật đầu, quay người đi vào phòng tắm.

Giang Quỳnh một mình ngồi trong phòng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, trái lại lại không có ý nghĩ chạy trốn khỏi đây.

Nơi này cách thành phố những vạn dặm, có chạy cũng chắc chắn không chạy được bao xa, đến lúc đó nếu mà bị bắt lại kết cụ có khi còn thảm hại hơn, chẳng thà nịnh nọt anh trước, sau đó tìm cách lưu lại bằng chứng.

Khi con người ta nằm ở thế yếu, tốt hơn hết là đừng chọc giận kẻ mạnh hơn, miẽn cho tự rước thêm đau khổ.

Chẳng qua cô cũng chỉ dám hi vọng qua một lúc nữa mình sẽ không quá thê thảm...Hơn hết là phải bắt anh mặc "áo mưa". Làm đủ các biện pháp an toàn thì cho dù có đau, cô cũng sẽ coi như là đang bị chó cắn một cái.

( Lời tác giả muốn nói: )

Tôi đang viết cái gì đây trời ơi???

Cầu nhận xét!

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc