(Cao H) Hướng dẫn thuần hóa công nữ

Chương 1: Xem mắt

Trước Sau

break

Giang Quỳnh đang ngồi trong tiệm cà phê, tay cầm điện thoại di động, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống màn hình, trên đó đang chiếu đầy những tin tức tạp nham nói về những mặt đúng và sai trong cuộc sống của con người.

" Xin hỏi cô có phải là cô Giang không?"    

Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên một âm thanh, Giang Quỳnh nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

Người đến là một chàng trai trẻ với mái tóc màu nâu được chải chuốt gọn gàng, trên tai lấp lánh chiếc khuyên màu bạc, lại nhìn xuống dưới là một bộ vest chỉnh tề. Từ góc độ của Giang Quỳnh, cô có thể thấy được hàng mi đang rũ xuống của anh, ánh sáng phía trên vừa vặn chiếu xuống tạo ra hình bóng mờ trên khuôn mặt ấy.

Nhìn qua thì là một người đẹp trai, khí chất tốt, khuôn mặt hiền lành, thoạt nhìn cũng không phải là người xấu .

"Vâng, là tôi. Chào anh" Giang Quỳnh nhanh chóng đứng dậy và đưa tay ra bắt tay anh, trông cô có chút khẩn trương, "Anh là anh Lâu hả?"

Người đàn ông thấy cô đang căng thẳng, mỉm cười gật đầu nói: "Lâu Viễn." Nói xong, anh ngồi xuống phía đối diện cô, từ đầu đến cuối trên mặt luôn lộ rõ ý cười, nhìn rất hiền lành.

Nhưng Giang Quỳnh lại đứng ngồi không yên, cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh dường như ẩn chứa điều gì đó khiến người ta có chút không thoải mái.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về hoàn cảnh của mình, Giang Quỳnh liền nói: "Anh Lâu... anh hẳn là đã đọc qua những thông tin do trung tâm xem mắt cung cấp, có thể thấy địa vị xã hội và kinh nghiệm của chúng ta hoàn toàn khác nhau, tôi thấy chúng ta có vẻ không phù hợp cho lắm."

"Không cần phải khách sáo như vậy, cô có thể gọi tôi là Lâu Viễn." Người đàn ông mỉm cười nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Giang Quỳnh, " Tôi lại thấy giữa chúng ta rất có duyên!"

Giang Quỳnh nhếch khóe miệng, tự hỏi đây là cái loại lý do kì quái gì vậy, cô cầm chiếc cốc lên, nhấp một ngụm, thầm né tránh ánh mắt của anh.

"Đêm qua, một người phụ nữ đã bị giết hại ở trung tâm thương mại của thành phố. Đây đã là vụ giết người thứ ba ở thành phố A kể từ ngày 2 tháng 3..."

Không biết là bàn nào đang xem video mà không tắt loa ngoài, khiến Giang Quỳnh cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Thực ra cô đã biết tin tức này khi ra ngoài sáng nay, lúc đó cô đang trò chuyện với bạn thân của mình - đó là một cô gái không sợ bất cứ điều gì, gia đình cũng có chút gia thế nên cô ấy cũng biết được nhiều chuyện hơn một chút.

Khi đó, cô ấy đã nói đùa với cô rằng hung thủ nhất định là một kẻ có đầu óc. Cảnh sát đã điều tra hiện trường nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối nào, nhưng có thể giết chết một người một cách nhanh gọn và sạch sẽ như vậy chứng tỏ hung thủ phải là một kẻ rất tàn nhẫn.

Hắn ta phải là một người có đầu óc nhạy bén, chỉ số IQ cao và có những đòn tấn công hung bạo ... Đúng là một kẻ biến thái, hơn nữa còn nghe nói rằng mục tiêu mà hắn ta tấn công ba lần vừa rồi đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp.

——Đúng đó, lại nghe nói rằng hình tượng kẻ sát nhân được các chuyên gia mô tả là dáng vẻ của một người có sự nghiệp thành đạt.

Nghĩ đến đây, Giang Quỳnh chợt giật mình, liền uống thêm một ngụm nước nữa, nhân lúc nâng cốc lên cô vô tình nhìn lướt qua Lâu Viễn.

Không thể nào. Sao lại có sự trùng hợp như trong ŧıểυ thuyết như vậy nhỉ?

Cô tự cười chính mình quá đa nghi rồi đặt cốc xuống, trong khi đó âm thanh tin tức vẫn liên tục truyền đến không ngừng.

"Phía cảnh sát đã đưa ra lời  nhắc nhở người dân cố gắng không ra ngoài một mình vào đêm khuya. Nếu cảm thấy mình đang có nguy cơ bị đe dọa..."

"Cô Giang?" Giọng nói của Lâu Viễn đột nhiên vang lên làm cắt ngang sự phân tâm của cô, Giang Quỳnh giật mình, ánh mắt cô lập tức rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, cô nghe thấy anh nói: "Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Giang Quỳnh." Giang Quỳnh giật giật khóe miệng, vén sợi tóc đang rũ xuống ra sau tai: "Không có gì, tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một số chuyện liên quan đến công ty." Nói xong cô lại cảm thấy có chút không được lịch sự lắm, lại vội vàng nói thêm: "Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Giang Quỳnh." Giang Quỳnh giật giật khóe miệng, vén sợi tóc đang rũ xuống ra sau tai: "Không có gì, tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một số chuyện liên quan đến công ty." Nói xong cô lại cảm thấy có chút không được lịch sự lắm, lại vội vàng nói thêm: "Xin lỗi anh, gần đây tôi bận quá, nghỉ ngơi không được tốt nên có chút mất tập trung."

Lâu Viễn cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu, bình thường đi làm rất vất vả sao?”

Giang Quỳnh không biết anh có phải là nhìn thấu lời nói dối của cô rồi hay không, liền nói: “Vẫn ổn, dù sao tôi cũng vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu, có thể tìm được việc làm là tốt lắm rồi."

Lâu Viễn gật gật đầu.

Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì trời cũng đã dần tối. Giang Quỳnh vẫn còn nhớ rõ những gì trong tin tức nói, trong lòng liền cảm thấy có chút sợ hãi, cô không ngừng đổi chủ đề, Lâu Viễn trái lại lại có lòng muốn trò chuyện nhiều hơn , nhưng mỗi chủ đề mới nói được ba bốn câu liền kết thúc, khiến cho hai người ai cũng không thể tiếp tục được.

Cuối cùng, họ đành lưu lại thông tin liên lạc của nhau và cùng thanh toán hóa đơn ra về.

Thấy anh cũng có vẻ không định quấy rầy thêm nữa, Giang Quỳnh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ vừa đi tới cửa tiệm, Lâu Viễn đột nhiên nói: "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."

Giang Quỳnh chợt dừng lại rồi liếc nhìn anh.

Người đàn ông cao hơn cô nửa tận cái đầu, đáng lẽ ra cô phải cảm thấy rất an toàn khi đứng cạnh anh, nhưng lúc này Giang Quỳnh lại cảm thấy như bị một cái bóng to lớn bao trùm lên cơ thể khiến cho cảm giác không thoải mái trong lòng ấy lại dần dâng lên.

Đôi mắt của Lâu Viễn rất nhạt, toát lên sự vô cảm và lạnh lùng. Giang Quỳnh có một ảo tưởng rằng mình đang bị một con thú hoang dã nhìn chằm chằm.

Cô không thể ngăn nối cảm giác rùng mình và cẩn thận từ chối: "Không cần đâu, nhà của tôi gần đây, cũng không tốn nhiều thời gian đâu."

"Vậy tôi đưa cô về." Lâu Viễn mỉm cười, "Vừa rồi cô cũng nghe được rồi, cảnh sát nói gần đây xã hội không yên ổn lắm, ban đêm không nên ra ngoài một mình."

Giang Quỳnh:”…”

Mẹ ơi là mẹ, rốt cuộc đối tượng xem mắt mà mẹ tìm cho con là thần thánh ở đâu ra vậy?

Cô cố kìm nén ý định gọi điện cho mẹ để hỏi bà về quan điểm của bà trong việc chọn con rể ngay bây giờ, rồi miễn cưỡng gật đầu.

Cẩn thận một chút chắc là sẽ ổn thôi.

Đôi lời của tác giả: Hố mới đây! Hoan nghênh mọi người nhảy zô!!!

 

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc