Trên đường quay trở về, Thượng Quang nhớ đêm qua cô có nói, việc phụ nữ đến kỳ dâu rụng rất hay đau bụng và đau lưng. Anh biết rõ, cô vốn dĩ có bệnh trong người, đoán rằng cơ địa của cô khi tới ngày dâu rụng cũng sẽ đau.
Anh lái xe trên đường lớn, đảo mắt nhìn xung quanh hai bên, thấy tiệm thuốc liền bật đèn xi nhan tấp vào lề.
Phong thái nghiêm chỉnh bước xuống xe, anh đi vào tiệm thuốc lớn, lịch sự chào hỏi nhân viên: “Chào chị, không biết phụ nữ tới ngày dâu rụng, thường đau lưng và đau bụng, có thuốc hay gì làm dịu bớt không ạ?”
Chị nhân viên tiệm thuốc nhìn anh, niềm nở hỏi: “Em mua cho bạn gái hả?”
“Vâng ạ.”
“Hiếm có lắm mới thấy đàn ông đi mua mấy thứ này cho phụ nữ đấy. Đàn ông là phải như thế, mấy thứ này cũng chỉ là chuyện sinh lý bình thường. Không ngại là rất tốt.” - Chị nhân viên tuyên dương anh.
Thượng Quang cười ngượng, đối với anh… chuyện mua những thứ này rất bình thường, giống như đi ra chợ hoặc đi vào trong trung tâm thương mại mua đồ lót thôi. Điều là nhu cầu sinh lý của con người, chả có vấn đề gì phải ngại ngùng cả.
Chị nhân viên quay đi lấy những vật phẩm anh cần dùng, đặt lên bàn, niềm nở căn dặn: “Cái này là túi chườm nóng, nếu bạn gái em đau bụng quá thì để lên bụng cho đỡ đau. Nếu ra nhiều máu kinh nguyệt quá, thì cho bạn gái của em bổ sung nhiều vitamin vào, đặc biệt là ăn thịt bò để bổ sung lại máu nhé. Đau lưng quá thì chịu khó vỗ với xoa bóp một chút. Đặc biệt, vào thời điểm này rất thèm đồ ngọt, mua gì đó ngọt một chút cho cô bé nhé, sẽ làm dịu cơn đau một chút đấy.”
“Ha, cảm ơn chị đã hướng dẫn.” - Anh cười, với tay lấy túi thuốc.
Sau khi thanh toán xong, anh lịch sự cúi đầu chào chị nhân viên bán thuốc rồi rời đi.
…
Về đến nhà, anh đi vào phòng vẫn thấy con mèo nhỏ Chu Thượng Ngọc vẫn còn ngủ lăn quay trong phòng. Anh khẽ bật cười, để túi thuốc lên trên kệ tủ đầu giường.
Anh rón rén trèo lên giường, hất chăn ra kéo Thượng Ngọc ngồi dậy ôm cô vào lòng. Thượng Ngọc vẫn ngái ngủ, mơ màng mắt nhắm mắt mở nhìn anh. Cô mơ hồ hỏi: “Hửm, gì vậy?”
Thượng Quang ôm cô, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng nhỏ của cô, ôn nhu thì thầm, hỏi bên tai của cô: “Mèo nhỏ, ngủ say sưa thế nhỉ? Biết mấy giờ rồi không?”
“Ưm… ưm… em… em… ngủ.” - Cô nhè giọng nói với anh.
Biết rõ cô vẫn còn mê ngủ, anh cũng không muốn đánh thức cô dậy. Anh được biết, khi phụ nữ tới tháng dâu rụng, sẽ rất thèm ngủ và dường như là có thể ngủ nguyên một ngày được. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, đặt cô lại nằm ngay ngắn, kéo chăn lên cho cô ngủ tiếp.
Thượng Quang đi một vòng phòng, anh dọn dẹp tàn dư đêm hôm qua. Ghế sofa hôm qua bị dính bẩn, anh vội gọi cho trung tâm vệ sinh nội thất trong nhà đến, đem ghế sofa đi giặt sạch.
…
Anh xuống bên dưới nhà, mở điện thoại, lên trên mạng tìm hướng dẫn nấu các món ăn bổ sung chất sắt và vitamin. Lựa tới lựa lui, thấy món nào cũng rất phức tạp, cũng rất nhiều công đoạn. Anh chán nản, muốn bỏ cuộc thì lại lướt trúng món cháo thịt bò.
Vừa hay, trong thịt bò có thể bổ sung chất sắt cho Thượng Ngọc, cũng là món lúc trước cô từng nói với anh, mỗi khi cô ốm đều rất thích ăn cháo thịt bò.
Anh mở tủ lạnh ra, lục xem có thịt bò không. May mắn là vẫn có một hộp thịt bò đã được cắt sẵn từng lát để bên trong. Anh đoán, chắc là cô đã mua và trữ trong tủ lạnh, phòng khi cô ốm hoặc biếng ăn… có thể lấy thịt bò ra để nấu cùng với cháo.
Sau khi tìm đủ nguyên liệu, anh quyết định sẽ nấu món cháo thịt bò cho cô.
Cả một buổi sáng, anh loay hoay trong bếp. Tuy có hơi vụng về trong việc băm thịt bò và khuấy cháo, nhưng anh vẫn cố gắng đặt hết tâm huyết vào món cháo thịt bò cho cô.
…
Thượng Ngọc ngủ trong phòng, cô nghe thấy tiếng ồn bên dưới nhà. Không biết là anh quậy cái gì, nhưng thứ âm thanh của nồi niêu và tiếng dao đập mạnh vào thớt, vang tới tận trên phòng của cô.
Cô lật đật ngồi dậy, làm các bước vệ sinh cá nhân, thay cả tã mới rồi chậm rãi đi xuống dưới nhà.
Thượng Ngọc đi tới phía phòng bếp, ló đầu vào nhìn… xem anh đang quậy cái gì. Thấy anh xắn tay áo lên cao, dáng đứng nghiêm túc, tay cầm cái mui khuấy gì đó trong nồi. Cô nhón chân, chậm rãi đi đến, đứng phía sau lưng của anh. Tò mò ló cái đầu ra nhìn.
Thượng Quang đang đứng khuấy cháo, thấy có gì đó cứ lấp ló phía sau lưng, anh chợt quay lại thì thấy cô.
Cái đầu nhỏ của Chu Thượng Ngọc đang ló ra nhìn ngó bên trong, anh vội che lại… ấp a ấp úng hỏi: “Em… em dậy từ khi nào vậy? Sao em lại đứng ở đây?”
“Hì… biết rồi nha, anh đang nấu cái gì đó. Giấu giấu che che, nhìn không đứng đắn xíu nào.” - Cô híp mắt lườm anh.
“Em lên phía trước đi, anh nấu gần xong rồi. Đừng đứng dưới này, nóng lắm.” - Anh xua tay đuổi cô đi.
Nhưng cô lì, nhất quyết không đi, còn nhào tới ôm lấy anh. Cô vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ, hỏi: “Nấu cho em hả? Nấu cái gì dạ?”
“Lát nữa em sẽ biết, lên trên đi. Ngoan, nghe lời anh một chút.”
Cô chu môi, chán nản buông đôi tay khỏi eo của anh. Thượng Ngọc mím môi nói: “Vậy em lên phía trước ngồi chơi, em đợi anh.”
“Ừ, đi đi.”
…
Thượng Ngọc ngồi phía trước nhà, cô nằm dài trên ghế sofa xem bộ công chúa Barbie học đường. Đó là bộ phim Barbie duy nhất mà Chu Thượng Ngọc thích nhất, cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Ít nhiều gì cũng phải gần 20 lần rồi. Tên nhân vật và cột phim đều đã thuộc, nhưng xem lại lần nào cũng thấy rất hay và cuốn hút.
Thượng Quang từ dưới bếp, bưng tô cháo nóng hổi lên, đặt lên trên bàn cho cô. Anh tự hào nói: “Mời công chúa xinh đẹp dùng bữa sáng.”
Cô bật ngồi dậy, nhìn tô cháo thịt bò bốc khói nghi ngút, cảm thấy vui trong lòng mà tươi cười với anh. Lần đầu tiên, cô thấy anh vào bếp, tự tay nấu ăn cho cô. Thượng Ngọc biết rõ, với một người từ nhỏ cho đến lớn như anh, sống trong một gia đình giàu có… có cả người giúp việc, thì việc vào bếp nấu ăn là chưa bao giờ có.
Cô ngồi xuống sàn nhà, lắc lư nhún nhảy người, vui vẻ cầm muỗng lên nếm thử. Hai mắt cô tròn xoe, long lanh nhìn anh. Thượng Quang hồi hộp nhìn cô, sợ không hợp khẩu vị của cô, anh tò mò hỏi: “Sao? Như nào? Có ngon không? Hợp khẩu vị của em không?”
“Anh tự nấu hả?” - Cô dò hỏi.
“Ừ, tự nấu. Sao… không ngon à?”
Cô lắc đầu, đôi mắt rưng rưng nước mắt, đáp: “Hức… vị y chang mẹ em nấu luôn. Trời ơi, làm em nhớ ghê, tự nhiên em nhớ mẹ quá… hức.” - Cô thút thít nước mắt.
Vừa ăn vừa nhớ đến mẹ. Có khoảng thời gian, cô nằm trong viện điều trị căn trị căn bệnh cường giáp. Lúc đó, mẹ của cô luôn bên cạnh và ở trong viện trông chừng cô. Mẹ của cô không giỏi nấu ăn, nhưng món mẹ nấu ngon nhất, chính là cháo thịt bò bằm…
Cũng đã lâu rồi, cô chưa về lại nhà. Mặc dù, nhà cô và nhà của ba mẹ không quá xa. Đi xe cũng chỉ mất tầm 10 đến 15 phút là đến.
…
“Em nhớ mẹ sao?” - Anh hỏi, xoa đầu của cô.
“Ưm, em nhớ mẹ. Lâu rồi em chưa về nhà gặp mẹ.”
“Vậy… em gọi cho mẹ đi, hẹn mẹ tối nay đi ăn. Anh về cũng lâu rồi, vẫn chưa ra mắt gặp mặt chào hỏi ba mẹ em chính thất.”
“Thật ạ? Anh thật sự muốn gặp ạ?” - Cô ngơ ngác hỏi.
“Ừ… phải gặp chứ, chào ba mẹ em một tiếng. Dù gì, mẹ em cũng rất quý anh, chẳng phải sao?”
“Hì, vậy để em gọi cho mẹ. Hẹn mẹ tối nay đi ăn ạ.”
“Ừ, ăn xong đi rồi gọi. Anh đi đặt bàn ở nhà hàng đã.”
“Dạ.”
…
Cô ngoan ngoãn ăn cháo do anh nấu, vừa ăn vừa vui vẻ lắc lư người, xem bộ phim công chúa mà cô thích. Không gì tuyệt vời bằng.
Sau khi ăn xong, cô gọi cho mẹ để hẹn tối nay ra ngoài ăn tối. Cô giấu chuyện anh đã về nước, để tối làm mẹ bất ngờ.