Sáng hôm sau, Thượng Quang đặc biệt dậy sớm. Anh làm các bước vệ sinh cá nhân xong, liền mặc quần áo chỉnh tề, tóc tai vuốt gọn gàng.
Trước khi đi, còn bế Thượng Ngọc đang ngủ say lên giường. Cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Tinh tế đến mức, rót sẵn ly nước rồi để lên kệ tủ đầu giường.
…
Anh rời khỏi nhà, lái chiếc ô tô đến thẳng trường của cô. Anh đi đến phòng bác bảo vệ, dò hỏi: “Cháu chào bác.”
“Chào cháu… cháu là ai?” - Bác bảo vệ lịch sự hỏi.
“Dạ, cháu là bạn trai của Chu Thượng Ngọc.”
“À, con bé xinh đẹp đấy à? Có chuyện gì sao? Bác nhớ, hình như hôm nay con bé đó không có lịch đến trường nhỉ?”
“Dạ cháu biết, em ấy vẫn còn ngủ ở nhà. Chỉ là cháu muốn hỏi bác một số chuyện, về thùng hàng chuyển phát hôm qua.”
“À, bác không biết gì đâu. Lúc bác đi tuần về, đã thấy cái thùng đó trong phòng bác rồi.”
“Bác có nhớ là khoảng mấy giờ không ạ?”
“Tầm chiều đó, chắc là vào khoảng 4 giờ 30 đấy. Vì bác thường đi tuần vào tầm giờ đó trở về, lùa cái bọn sinh viên tụ tập với nhau.”
“Dạ vâng, cháu cảm ơn bác. Bác có thể liên hệ với câu tên Phương Thừa Vũ giúp cháu được không ạ?” - Anh tò mò hỏi.
“Thừa Vũ à? Thằng nhóc mới chuyển đến đúng chứ? Được, được… để bác gọi nó cho cháu nói chuyện. Nhưng mà nhanh nhé, vì không cho một lúc nữa sẽ có đoàn thanh tra xuống kiểm tra đấy.”
“Dạ vâng, cháu cảm ơn bác.”
…
Bác bảo vệ gọi cho Phương Thừa Vũ, nói với cậu rằng: “Thừa Vũ, bên dưới sảnh có người nói muốn gặp cháu.”
“Ai vậy ạ?”
“Đợi bác một chút.”
…
“Cậu trai trẻ, tên cậu là gì?”
“Bác cho cháu nói chuyện với cậu ấy một chút. Cháu có thứ muốn cậu ấy đưa cho cháu.”
“Được, nói nhanh lên đấy.”
Chú bảo vệ đưa điện thoại bàn cho anh.
…
- Alo? Xin cho hỏi ai vậy ạ?
- Xin chào, tôi là Ngô Thượng Quang… bạn trai của Chu Thượng Ngọc.
- Chào anh, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- Thùng hàng hôm qua, phiền cậu đem xuống đưa lại cho tôi được không?
- Thượng Ngọc nói, muốn lấy lại sao?
- Đúng, tôi có việc cần điều ra với thùng hàng đó.
- Được, tôi sẽ đem xuống, phiền anh đợi một lát.
…
Thượng Quang trả lại điện thoại cho chú bảo vệ, anh băng qua đường phía đối diện xe đang đậu, đứng đó chờ cậu xuống.
Một lúc sau, Phương Thừa Vũ cầm theo thùng hàng đi tới chỗ của anh. Đó là lần đầu tiên, hai người bọn họ gặp mặt nhau. Phương Thừa Vũ rà soát từ đầu đến chân của anh, trong đầu liền có suy nghĩ: “Tên này là người yêu của Thượng Ngọc sao? Không xứng chút nào.”
Ngược lại, Ngô Thượng Quang khi vừa gặp cậu, liền có ánh mắt phán xét. Dường như mọi khoảnh khắc cô ở bên cạnh hắn lúc đi học điều hiện lên. Trong đầu nghĩ ra hàng loạt câu hỏi: “Tên này dám đụng vào người vợ mình sao? Không ưa chút nào, mặt trắng bóc… như công chúa bạch tuyết vậy. Chậc, xấu như vậy Thượng Ngọc không thích cũng đúng.”
…
“Đây là thùng hàng hôm qua, trong đó gồm một con dao, một lá thư, và một tấm hình của Thượng Ngọc. Vết máu hôm qua vẫn còn, tôi chỉ giữ thôi… hoàn toàn không chạm vào.” - Cậu đưa thùng hàng cho anh.
Thượng Quang lịch sự cầm lấy thùng hàng, cẩn thận mở ra kiểm tra. Quả thực, trên lưỡi dao sắc bén vẫn còn vết máu của cô, vết máu đông lại bám trên lưỡi dao. Với màu máu đậm như vậy, anh cũng hòm hòm tưởng tượng ra được cảnh tượng ngày hôm qua.
Mất nhiều máu đến nỗi ngất đi, dường như người chuẩn bị thùng hàng này… đã sớm lường trước được mọi thứ. Chuẩn bị một cách tỉ mỉ như vậy, chứng tỏ là một tên theo dõi hăm dọa chuyên nghiệp.
Anh cầm lá thư lên, mở ra bên trong. Nội dung lá thư, đúng như lời cô nói tối hôm qua. Ngoài ra, còn có ký hiệu hình đầu con dê. Thượng Quang nhìn rất lâu, nhưng cũng không có chút gì ấn tượng về nó.
Thượng Quang tò mò hỏi: “Cậu có biết ký hiệu này không?”
Phương Thừa Vũ nhướng mày nhìn ký hiệu đầu con dê. Cậu cũng nhìn rất lâu, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng đặc biệt nào. Cậu lắc đầu, hít hà không khí đáp: “Không có chút ấn tượng gì… có lẽ, mấy chủ tiệm xăm sẽ biết đấy. Ký hiệu đầu con dê này cũng khá phổ biến, tôi nghĩ là được lấy từ trên mạng xuống.”
…
“Được rồi, cảm ơn cậu đã giữ dùm, cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ Thượng Ngọc. Nhưng từ giờ, đừng tiếp cận em ấy nữa. Chào cậu, tôi đi trước.” - Anh nói, tay mở cửa xe ô tô.
Phương Thừa Vũ hoàn toàn không để tâm đến lời của anh nói. Cậu cũng chẳng vừa gì, đợi anh lái xe đi, liền trở mặt nói: “Còn lâu tôi mới tránh Thượng Ngọc.”
…
Anh lái xe, chạy một mạch đến chỗ của Phong Lâm.
Nhà riêng của Phong Lâm.
…
“Cậu chủ, có cậu tên là Thượng Quang… nói muốn gặp cậu, đang bên dưới nhà đợi cậu.” - Người làm trong nhà, báo cáo với Phong Lâm.
Phong Lâm vừa nghe thấy tên của anh, liền phóng xuống dưới nhà như bay. Thấy Thượng Quang ngồi trong phòng khách đợi mình, Phong Lâm đi đến hỏi: “Ôi bạn tôi, có chuyện gì mà nay tới đây thế?”
“Tao nhờ một việc, được không?” - Anh nói, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Phong Lâm nhìn anh, thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Phong Lâm ngồi xuống ghế sofa, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy, mày nói tao nghe xem?”
“Cái này, mày có thể điều tra giúp tao được không?” - Anh đưa thùng hàng cho Phong Lâm xem.
Phong Lâm vừa mở ra xem, hoảng hốt khi thấy hình của Thượng Ngọc bị rạch nát mặt, ngoài ra còn có con dao sắc bén bên dưới. Phong Lâm cũng mở lá thư ra xem, đọc nội dung bên trong.
Ngờ ra được mọi chuyện, Phong Lâm hỏi: “Mày muốn tao tìm người đã làm ra chuyện này, đúng chứ?”
“Phải, nhưng… còn chuyện khác nữa. Trong lá thư, mày xem đi… có ký hiệu hình đầu con dê. Tao nghĩ với người quen biết rộng trong xã hội như mày, chắc có lẽ là biết một chút thông tin gì đó.”
Phong Lâm nhìn rất lâu ký hiệu đầu con dê, cảm giác gợi nhớ hình ảnh vô cùng mơ hồ.
“Nhìn quen nhỉ? Dường như tao đã thấy ở đâu rồi thì phải…” - Phong lam rít một hơi không khí, liền tục nhăn mặt cố nhớ.
Nhưng vẫn không tài nào nhớ được chính xác.
“Mày yên tâm đi. Tao có cảm giác rất quen với hình này… sẽ sớm tìm ra người bày ra trò này thôi. Nhưng mà, cô bé Thượng Ngọc đó không sao chứ? Sao lại bị nhắm tới, vì lý do gì?”
“Chắc có lẽ là do Mộ Ân Uyển bày trò, tao không biết nữa. Nhưng em ấy cũng bị không ít.”
“Trời, nghiêm trọng vậy sao? Mày yên tâm đi, chuyện này cứ để tao điều tra. Mày cứ tập trung vào cô bé đó đi.”
“Ừ! Cảm ơn trước nhé. Giờ tao phải về rồi, Thượng Ngọc đang ốm.”
“Ừ, về đi. Chuyện này cứ để tao lo.”
“Cảm ơn nhiều.”
…
Hai người bọn họ chào nhau, Thượng Quang cũng rời đi.
Phong Lâm lấy điện thoại ra chụp lại ký hiệu hình đầu dê đặc trưng trong lá thư. Gửi cho toàn bộ anh em dưới trướng của mình.
<< Tìm xem, ký hiệu này là của tổ chức nào. Hình xăm, nhẫn, dây chuyền, bất cứ gì liên quan đến ký hiệu này… báo cáo lại ngay lập tức. Có thưởng nóng cho anh em. >>
...