Chu Thượng Ngọc vì đống giấy đăng ký nguyện vọng gì đó của bọn nữ sinh khóa dưới, báo hại cả trưa lẫn chiều cô không giây nào được nghỉ ngơi. Cả phòng làm dự án phát triển, phút chốc thành nơi xem xét và đóng dấu mộc đỏ các tờ giấy đăng ký.
Giấy đăng ký nguyện vọng chất cao như núi, cô nhìn thoáng qua liền thở dài. Đến tầm 4 giờ chiều, cô nhớ Ngô Thượng Quang, liền gọi cho anh nhân lúc mọi người ra đi ăn.
Nhưng gọi mãi không thấy Ngô Thượng Quang nghe máy, cô có chút lo lắng, sợ anh lại biến mất như hôm trước một lần nữa.
Lâu rồi anh mới về nước, mọi thứ đều rất xa lạ với anh, chưa kể Ngô Thượng Quang là người miền Bắc, còn cô là người miền Nam. Anh chưa vào Nam lần nào, nên việc đi ra ngoài đường rồi bị lạc cũng có thể.
Thượng Ngọc nghĩ thế nào cũng không nghĩ anh sẽ đi lạc, dù gì anh cũng có bạn ở đây, còn có cả cô nữa. Không lý nào đi lạc được, nhưng mãi không gọi được Thượng Ngọc càng lo lắng hơn.
…
Cô tính xin nghỉ về sớm, thì đột nhiên cửa phòng mở toang, vài người của phòng kỹ thuật đi vào, cô ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đi theo sau thầy Lý, cô vừa thấy thầy liền vội đứng dậy chào: “Em chào thầy Lý.”
“Ơ, em còn ở đây sao? Thầy gặp mọi người ở căn tin, còn tưởng em trốn một góc đi ăn rồi chứ.” - Thầy lý ngạc nhiên khi nhìn thấy cô trong phòng.
“Có chuyện gì vậy thầy? Sao người của phòng kỹ thuật lại đến đây?” - Cô tò mò hỏi thầy Lý.
“À… em nghe tin đồn rồi đúng không? Thằng nhóc Phương Thừa Vũ sẽ chuyển vào đây.” - Thầy Lý khoanh tay, đứng tựa vào tường, vừa trả lời câu hỏi của cô, vừa xem xét đội kỹ thuật lắp ráp bàn ghế mới cho Phường Thừa Vũ.
“Đội mình đâu có thiếu người đâu thầy, sao Phương Thừa Vũ lại chuyển tới đội mình.” - Mặt cô tối sầm lại, chán chường nói.
“Haha, chịu thôi. Lãnh đa͙σ truyền thông tin xuống như vậy rồi, thầy cũng thắc mắc như em. Nhưng thôi kệ đi, đội hỗ trợ 2 cũng đang thiếu người, nhân dịp có Phương Thừa Vũ, chắc là muốn quảng bá tuyển sinh cho mấy kỳ sau nữa. Thầy thấy thằng nhóc đó cũng khá hot đó, bọn gái vây quanh nhiều lắm.” - Thầy Lý cười lớn, cũng không hiểu lý do nhưng đành nghe theo.
Thượng Ngọc thở dài, cô chỉ tay lên đống giấy đăng ký vẫn còn nguyên, than thở với thầy Lý: “Thầy nhìn nè, vẫn còn rất nhiều giấy đăng ký nguyện vọng vào đội 2. Chỉ tuyển 20 người, mà số lượng nộp giấy đăng ký chắc phải lên tới cả ngàn người quá.”
Thầy Lý nhún vai, thầy cũng vất vả lắm rồi.
“Ráng đi, xong dự án phát triển, thầy khao cả đội đi ăn.” - Thầy Lý cười trừ.
Sau một lúc, đội kỹ thuật cũng ráp xong bàn ghế cho cậu, thầy Lý cũng rời đi sau khi giám sát xong. Trong phòng, thoáng chốc chỉ còn cô và tiếng máy điều hòa thôi. Thấy khá yên ắng, nhìn lại đồng hồ thấy cũng đã tầm chiều tà. Thượng Ngọc không nghĩ nhiều, cô vội đứng dậy, tính đi đến căn tin mua gì đó ăn lót dạ một chút.
…
Chu Thượng Ngọc vừa đến căn tin, tiếng hét chói tai và ồn ào liền truyền đến tấn công một cách dữ dội. Cô có tính tò mò, vội chạy đến xem thử có gì mà ồn và đông vui.
Không ngờ, cảnh tượng bên trong căn tin lại hỗn loạn như vậy. Nữ sinh tràn ngập khắp căn tin, mọi người đều giơ điện thoại quay phim chụp ảnh, cô còn tưởng người nổi tiếng nào tới trường tham quan.
Ai ngờ đâu, lại là Phương Thừa Vũ, cậu dùng bữa tại căn tin, thu hút hàng ngàn nữ sinh, ồ ạt chạy đến để chụp hình quay phim. Thượng Ngọc đứng nép một góc, đơ mặt ra nhìn dòng người đông như kiến bu.
Cô thì thầm trong miệng: “Trời ơi, cái bọn này điên hết rồi… loạn hết rồi, chỉ có mỗi Phương Thừa Vũ mà tưởng đâu người nổi tiếng.”
Trong lúc cô đang đứng một góc để bình luận về đám nữ sinh, thì đội của cô, gồm Mộc Chu Tâm, Đỗ Trạch Dương, Nhã Tịnh đi đến vỗ nhẹ vai của cô.
“Ôi mẹ ơi, giật cả mình à.” - Cô hoảng hốt quay lại nhìn mọi người.
“Chịu xuống căn tin rồi à… bọn tao xuống nãy giờ mà vẫn chưa mua đồ ăn được đây.” - Mộc Chu Tâm than thở với cô.
“Hả? Vẫn chưa mua được?” - Thượng Ngọc bất ngờ, cô mở to mắt hỏi.
Nhã Tịnh và Đỗ Trạch Dương gật đầu xác nhận, trên tay bọn họ vẫn còn cầm tiền, đồ ăn thì vẫn chưa mua được.
“Trời ơi, làm gì mà nãy giờ chưa mua được đồ ăn vậy?” - Cô lo lắng hỏi.
“Còn hỏi nữa, căn tin đông như giặc bao vây vậy. Bọn nữ sinh đứng chật khắp lối, chen vào bọn nó để xin mua đồ ăn, bọn nó cũng không nhường. Bọn tao chen vào trong, xém bị chúng nó đè cho ngộp thở rồi.” - Nhã Tịnh cau có, tức giận mách với Thượng Ngọc.
“Woah… Phương Thừa Vũ, thực sự có sức hút đến vậy sao?” - Cô lắc đầu thì thầm hỏi chính mình.
Đỗ Trạch Dương mếu máo, ôm cái bụng xẹp lép nói với Thượng Ngọc: “Ôi mẹ ơi, con đói sắp ngất rồi… bọn này ác quá, có mỗi cái căn tin cũng không cho người ta vào mua.”
Chu Thượng Ngọc đồng cảm, vỗ về cậu bạn: “Thôi không có khóc không có mếu… lên phòng thôi, đặt đồ ăn về ăn. Tao cũng đói, nay tao bao… đành chịu thôi, nay không ăn ở căn tin được rồi.” - Cô vỗ về Đỗ Trạch Dương, nói với mọi người.
Mộc Chu Tâm thở dài ngao ngán, trước khi đi còn mắng Phương Thừa Vũ từ xa: “Tên Phương Thừa Vũ đáng ghét.”
…
Hết cách, đám người bọn họ quay trở về phòng, đặt đồ ăn online thôi. Được dịp, liên hoan một bữa. Tuy có hơi tốn tiền, nhưng đành chịu thôi. Bên dưới căn tin quá đông, bàn ngồi cũng chật cả rồi, chắc hẳn các cô bán căn tin sẽ rất tức giận cho mà xem.
Khoảng 1 tiếng sau, Phương Thừa Vũ cùng thầy Lý đến phòng phát triển dự án để chào hỏi nhau một tiếng. Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn rồi.
Khó khăn lắm thầy Lý mới thoát ra khỏi đám đông, cùng Phương Thừa Vũ đi vào phòng, nhìn thầy Lý đổ mồ hôi đến ướt cả áo, cũng đoán ra được thầy đã vất vả cỡ nào mới có thể thoát ra được.
Bên ngoài, đám nữ sinh ồn ào, nhốn nháo, xô đẩy lẫn nhau. Chu Thượng Ngọc bên trong phòng, cảm nhận được bức tường kiên cố bên ngoài như muốn sập xuống bởi sức công phá của bọn họ.
“Nào, mấy đứa chào hỏi nhau một tiếng đi nào. Chắc là cũng biết Phương Thừa Vũ sẽ chuyển vào đội của chúng ta rồi đúng không?” - Thầy Lý vỗ tay, đôn tinh thần của mọi người lên.
Bên ngoài ồn đến mức Chu Thượng Ngọc không nghe được thầy Lý nói gì, cô tức giận đập tay xuống mặt bàn, hậm hực đứng dậy đi ra ngoài. Cô đứng trước cửa, cau có hét lớn: “Có câm hết cái miệng lại hay không? Có giải tán cho người khác làm việc hay không hả? Có bị điên không mà bu đông như vậy? Cái từng dày như này, mấy người cũng muốn nó sập xuống đúng không?”
Đám nữ sinh bị mắng cho một trận tơi tả, ngoan ngoãn lùi lại, ai nấy cũng im thin thít, không dám hé miệng nói nửa lời. Chu Thượng Ngọc cảm thấy mắng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, liền lên giọng mắng thêm vài câu: “Nếu còn đứng trước cửa làm loạn, tôi nhất định không xét duyệt bất kỳ nguyện vọng nào của các chị. Con người chứ không phải con bò, cứ bắt phải nói đi nói lại, nói nhiều mới chịu nghe.
Mắng xong, bọn họ cũng chịu tản ra bớt và rời đi khá nhiều. Cô quay trở lại phòng, đóng cửa mạnh dằn mặt bọn nữ sinh bên ngoài.
Cô vừa quay vào, bên ngoài có tiếng xì xầm của đám nữ sinh viên khóa dưới: “Bà chị đó, đúng là quỷ dữ mà.”
“Đúng đó, làm gì mà mắng lớn tiếng vậy chứ? Đồ ác ma, đồ đáng ghét.”
“Sao anh Thừa Vũ lại chuyển đến đây vậy chứ. Không thích anh ấy làm việc chung với bà chị này.”
“Đúng rồi, tao mà vào đội hỗ trợ 2, tao đi phá… không cho hai người này làm việc chung với nhau.”
Chu Thượng Ngọc bị cận chứ không bị điếc, cô nghe thấy hết mấy lời nói đó, lời ra tiếng vào đều nghe thấy hết. Bình thường cô có thể giả điếc, chứ mà nói xấu cô… một chữ cũng không nghe xót.
Cô cau có, thì thầm trong miệng: “Bọn con nít ranh, mê trai đi… sau này sẽ biết dại cỡ nào. Bực hết cả người.”
Thầy Lý vội xoa dịu tinh thần của cô: “Được rồi Thượng Ngọc, mặc kệ bọn bên ngoài đi. Chào hỏi nhau đi nào.”
“Tại sao phải chào hỏi? Tại sao nhất định phải là Phương Thừa Vũ chuyển vào đây hả? Bộ hết chuyện làm rồi sao? Hết cái quảng bá hình ảnh trường rồi à?” - Cô lớn tiếng hỏi thầy và Phương Thừa Vũ.
Phương Thừa Vũ vẫn giữ một phong thái điềm đạm, bình tĩnh như vậy, cậu nghiêng đầu, nhẹ nhàng giải thích: “Xin lỗi, vì làm em cảm thấy khó chịu. Anh vào đây vì thực sự muốn hợp tác cùng em và mọi người. Còn việc quảng bá hình ảnh, cái đó là do lãnh đa͙σ nhà trường ban xuống, anh hoàn toàn không tự nguyện.”
Chu Thượng Ngọc nhướn mày, cô hất tóc ra sau, lẩm nhẩm trong miệng: “Không tự nguyện… không tự nguyện còn cố vào làm gì không biết, đúng là phiền chết người mà.”
Thầy Lý thấy bầu không khí quá căng thẳng, vội vỗ tay cười đùa: “Bầu không khí căng quá nhỉ? Thôi nào Thượng Ngọc, đừng cau có với Thừa Vũ như vậy mà. Vui vẻ hợp tác với nhau đi nào, sắp tới nhiều việc làm lắm đó.”
“Em không hợp tác với anh ta.” - Cô thẳng thừng đáp.
Mộc Chu Tâm biết rõ tính của Chu Thượng Ngọc, thấy tình hình cứ thế này thì thế nào một hồi cũng sẽ có cãi nhau. Cô đành đứng dậy, niềm nở bắt tay Phương Thừa Vũ thay Chu Thượng Ngọc.
“Chào anh, chào mừng anh đến với đội… Chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” - Mộc Chu Tâm cười một cách gượng gạo, bắt tay cậu.
Phương Thừa Vũ lịch sự bắt tay lại, và cúi đầu chào mọi người: “À, chào em… chào mọi người, anh tên là Phương Thừa Vũ, từ giờ mong mọi người giúp đỡ, hợp tác vui vẻ.”
Nhã Tịnh và Đỗ Trạch Dương cũng vỗ tay khích lệ tinh thần, nhìn vậy chứ thật ra cũng không ưa gì Phương Thừa Vũ.
“Như mọi người đã biết thì từ giờ Phương Thừa Vũ sẽ ở đội của chúng ta, cùng chung ta làm dự án phát triển trong năm tới. Từ giờ, Phương Thừa Vũ sẽ là đội phó, phụ trách phát triển hình ảnh cho đội cũng như cho trường, còn lại mọi thứ vẫn giữ như cũ. Có bất kỳ điều gì, em cứ hỏi Thượng Ngọc nhé, nếu Thượng Ngọc không trả lời thì hỏi Mộc Chu Tâm… con bé Thượng Ngọc khó chịu lắm, thầy cũng sợ em ấy.” - Thầy Lý giới thiệu và phổ biến chức vụ mới của Phường Thừa Vũ.
…
Loay hoay làm quen cũng như phổ biến một số điều cần thiết, cũng đã tới giờ về. Nhìn lại đồng hồ, Chu Thượng Ngọc thấy đã hơn 7 giờ rồi. Cô chợt nhớ Ngô Thượng Quang, lo lắng gọi điện thoại cho anh.
May mắn thay, lần này anh đã nghe máy.
[Cuộc Gọi Đi]
- Thượng Quang.
- Hửm, anh đây. Em học xong chưa?
Anh dịu dàng hỏi thăm cô.
- Anh, anh làm gì cả chiều, em gọi anh không nghe máy, em lo lắm.
- À, anh bận chút việc, không ý đến điện thoại. Xin lỗi, làm em lo rồi.
- Hì, anh không sao là tốt rồi. Cả ngày nay em cũng bận quá, không có thời gian hỏi thăm anh.
- Em học xong chưa?
- Em học xong rồi, anh đến đón em đi.
- Em xuống đi, anh đang bên dưới chờ em đây.
- Thật hả?
- Ừ! Xuống đây, anh muốn ôm em.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Thượng Ngọc vội vàng thu xếp đồ đạc cho vào cặp, sau đó co chân chạy vội xuống dưới sảnh của tòa nhà.