Khoảng 9 giờ. Ngô Thượng Quang đưa Chu Thượng Ngọc đến trường. Trước khi đi vào trong, anh cẩn thận căn dặn cô: “Khi nào học xong gọi cho anh nhé, anh đến đón em về.”
“Vâng ạ, anh về cẩn thận nhé. Có chuyện gì cứ nhắn hoặc gọi cho em.” - Cô vui vẻ vẫy tay chào anh.
Ngô Thượng Quang đứng trước cổng trường của cô, đứng đợi Chu Thượng Ngọc đi vào trong trường hoàn toàn, mới yên tâm về. Trông anh không khác gì mấy ông bố đưa con đi học hết.
…
Sau khi cô đi học, Ngô Thượng Quang quay trở về nhà của cô. Anh ở trong nhà, lấy laptop ra làm công việc. Tuy đã về nước, nhưng công việc ở bên Mỹ vẫn phải giải quyết. Anh về đột ngột, vẫn chưa kịp bàn giao cho đồng nghiệp, nên cái gì còn sót lại cũng phải tiếp tục làm tiếp cho hoàn thành.
Trong lúc đang làm việc, điện thoại của anh thông báo.
Ting ting.
[Tin Nhắn Gửi Đến]
Thượng Quang nhìn tên người gửi là Chu Thượng Ngọc, bất giác nở nụ cười ngây ngô. Anh trượt tay, nhấn vào tin nhắn của cô. Thấy hình của Chu Thượng Ngọc gửi cho mình.
Đó là một tấm hình cô ngồi trong lớp học, Thượng Ngọc xõa tóc buông lơi. Phần tóc con trước mặt chỉa lởm chởm bù xù, nhìn rất đáng yêu.
Kèm dòng tin nhắn.
[Chú trẻ, em đang trong lớp học. Đột nhiên nhớ chú trẻ quá. Chú có nhớ em không? Chú ngắm đỡ hình em nhé.]
Anh bật cười, vội soạn lại gửi tin nhắn cho cô.
[Trông em đáng yêu đấy, vừa đúng lúc anh đang nhớ em. Tập trung học đi, đừng bỏ bữa nhé, học xong nhớ gọi anh đến.]
[Chú trẻ, em yêu chú.]
Thượng Quang khẽ lắc đầu, xoa hai vầng thái dương trên trán, ngẫm nghĩ trong đầu: “Nghịch thật, cứ làm người khác chết mê như vậy, chết thật chứ.”
…
Quay trở lại công việc, trong lúc anh đang đánh máy soạn văn bản trên laptop. Đột ngột, có một số điện thoại lạ gọi đến, anh không quá để ý nên cũng trượt tay nhấn nghe máy.
[Alo.]
[Alo, anh Quang.]
Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái, giọng khá mềm mỏng và yểu điệu.
[Ai vậy?] - Anh lạnh lùng hỏi lại.
[Thượng Quang, là em đây. Mộ Uyển Ân, anh không nhận ra em sao?]
Anh vừa nghe đến ba chữ “Mộ Uyển Ân” sắc mặt liền thay đổi, lạnh như băng, thờ ơ tắt máy ngang.
Số lạ đó lại gọi lại lần nữa, anh tiếp tục từ chối. Sau đó lại gọi đến lần nữa, Thượng Quang lần này cũng từ chối, anh tiện tay chặn luôn số điện thoại đó.
Khoảng 10 phút sau. Lại có một số lạ gọi tiếp cho anh, Ngô Thượng Quang lần này không nghe máy nữa, anh biết người gọi đến là ai, liền chặn số đó ngay lập tức.
Suốt một tiếng đồng hồ, tận 5 số lạ gọi cho anh liên tục. Ngô Thượng Quang tức đến đỏ mặt. Canh có số gọi đến, ngay lập tức nghe máy.
[Cuộc Gọi Đến - Số Lạ Thứ 6]
- Alo.
- Cô bị điên sao? Gọi nhiều như vậy không thấy phiền người khác sao?
- Anh Quang… anh đừng tắt máy của em, đừng chặn số của em… Nghe em nói đã, được không anh?
Đầu dây bên kia, giọng cô gái ngọt đến mức anh nghe mà nổi hết da gà. Đau đầu đến mức gục xuống bàn, thở dài đáp: “Nói nhanh.”
- Anh về nước đột ngột như vậy, sao lại không nói cho em biết? Em lo cho anh lắm đó. Anh đang ở đâu? Bác gái rất lo cho anh, bác gái cũng không biết anh đã về nước.
- Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?
- Anh Quang, bác gái giao nhiệm vụ cho em ở bên cạnh anh… anh lại thờ ơ lạnh lùng với em, anh không thấy anh quá đáng sao?
- Ừ! Không.”
Thượng Quang vô cảm đáp ngắn gọn. Mộ Uyển Ân đơ người như bị anh tạt một gáo nước lạnh. Ấy thế mà cô ta vẫn mặt dày nói.
- Thượng Quang, anh có thể như thế với em, nhưng không thể làm trái ý bác gái được đâu. Tuần sau em về nước, sẽ đến chỗ của anh ở vài hôm.
- Chỗ tôi không chứa cô, có đến thì đứng ở cổng làm bảo vệ cũng được.
- Anh… Ngô Thượng Quang, anh đừng quá đáng. Bác gái là muốn anh cưới em, em toàn tâm theo đuổi anh, sao anh lại cứ né tránh em?
- Vì tôi có vợ rồi.
Nói xong, Thượng Quang liền tắt máy. Phía bên kia, Mộ Uyển Ân giận đến mức bốc lửa, cô tức giận đập điện thoại. La hét trong phòng, mắng anh: “Ngô Thượng Quang, sao anh dám tắt máy của em… Anh nói anh có vợ? Con nhỏ rốt cuộc là ai, có gì hơn mình chứ?”
…
Sau khi tắt máy, chán nản mà tắt nguồn điện thoại lần nữa. Nếu không vì công việc và chờ tin nhắn, cuộc gọi của Chu Thượng Ngọc, anh chẳng muốn mở nguồn điện thoại chút nào. Thật sự rất phiền phức.
Mộ Uyển Ân là con gái của gia đình nhà họ Mộ, có truyền thống lâu đời làm trong ngành giáo dục, có học thức và trí thức, gia đình cũng rất giàu có, ba đời làm nhà nước, có tiếng có quan hệ rộng.
Bố của anh thì không thích Mộ Uyển Ân, vì gia đình của cô ta trên thương trường cũng là một đối thủ đáng gờm khi cạnh tranh trong ngành bất động sản với bố anh.
Ngược lại, mẹ của anh lại thích Mộ Uyển Ân, cô ta lúc nhỏ sang nhà anh chơi vài lần, mẹ anh liền yêu thích mà luôn miệng gọi cô là “con dâu” mãi cho đến khi lớn và trưởng thành. Cô ta luôn được mẹ của anh quý mến, lần nào cũng ăn cơm chung, cũng luôn miệng nhắc đến Uyển Ân, khiến mâm cơm trong gia đình anh không bao giờ cùng tiếng nói.
Cô ta cũng vì được lòng của mẹ anh, mà luôn lẽo đẽo theo sau anh. Đôi lúc lại còn nghĩ rằng bản thân thật sự là vợ của anh, mà cậy quyền ra mặt.
Ngô Thượng Quang ngao ngán cô ta đến mức, chỉ cần nghe đến tên cũng thấy buồn nôn, chóng mặt.
…
Trường học.
Thấm thoát thời gian trôi qua, Chu Thượng Ngọc đã học xong hai tiết. Cô đeo cặp và cầm theo tệp tài liệu đến tòa C. Nơi cô làm dự án phát triển cùng với đội.
Thượng Ngọc vừa đến tòa C, đông đúc nữ sinh viên vây quanh. Bọn họ ồ ập đứng vây quanh cô, đồng thanh nói: “Ký tên, ký tên cho em với chị ơi.”
Cô cau mày, không hiểu chuyện gì xảy ra. Càng lúc, càng nhiều nữ sinh vây quanh hơn, ngộp đến mức cô cảm thấy khó thở và choáng váng. Cũng may, đội phó là Mộc Chu Tâm xuất hiện và dẹp loạn giúp cô.
Mộc Chu Tâm đứng chống hông, hét lớn: “Tất cả ngậm họng lại hết.”
Đám nữ sinh nghe thấy liền giật mình, tản ra bớt và quay lại nhìn. Mộc Chu Tâm thở dài, chỉ tay về phía bàn trống để trước cửa phòng làm việc của đội, nói: “Trật tự, xếp hàng, từng người một nộp và để ngay ngắn giấy xét duyệt nguyện vọng lên cái bàn trống đó. Nếu còn làm ồn, đừng hòng nộp giấy chứ đừng nói đến việc ký tên.”
Đám nữ sinh nhìn sắc mặt của Mộc Chu Tâm nhăn lại, có chút rén mà nghe lời. Bọn họ cũng tản ra bớt, bắt đầu trật tự xếp hàng từng người nộp giấy lên bàn.
Chu Thượng Ngọc lắc đầu thở dài, cô giơ ngón tay cái tán thưởng Mộc Chu Tâm.
Thượng Ngọc tò mò, cùng Mộc Chu Tâm đi vào phòng nghiên cứu dự án phát triển, hỏi: “Đám đó bị gì vậy? Ký tên gì vậy?”
Mộc Chu Tâm thở dài, tựa lưng vào cánh cửa lớn, ngao ngán đáp: “Mày nghe tin đồn gì chưa? Đội trưởng gì mà cập nhật tin tức chậm thế…”
Thượng Ngọc bĩu môi, tỏ ý dạo này chả có thời gian để hóng hớt chuyện bên ngoài. Mộc Chu Tâm thấy thế cũng đành giải đáp cho cô hỏi.
“Có tin đồn nói rằng Phương Thừa Vũ sang chuyển sang đội mình, cùng đội mình làm dự án phát triển. Bọn nữ sinh khóa 15 - 16 - 17 mê ông ý, nên đổ xô đăng ký xét duyệt nguyện vọng. Mong được vào đội thực tập làm dự án nghiên cứu 2 để hỗ trợ.” - Mộc Chu Tâm bĩu môi, bày ra gương mặt phê phán kể cô nghe.
Chu Thượng Ngọc nhíu mày, trong đầu sắp xếp lại từng mảnh ký ức, ngơ ngác hỏi: “Chờ chút, Phương Thừa Vũ là thằng nào vậy?”
Mộc Chu Tâ há hốc mồm, cô sốc đến tận ốc. Vài người khác trong phòng dự án phát triển cũng trợn mắt nhìn cô, đồng thanh hỏi: “Mày không biết?”
Thượng Ngọc vẫn không tài nào nhớ ra được người tên Phương Thừa Vũ là ai, cảm giác tên rất quen, nhưng lại chẳng nhớ rõ là ai nữa. Cô cười trừ, hỏi: “Hì hì… thông cảm đi, dạo này thức khuya với uống thuốc nhiều quá. Sắp mất trí nhớ tới nơi rồi, cái người tên Phương Thừa Vũ đó là ai vậy nhỉ?”
Đỗ Trạch Dương đứng dậy, cậu vỗ vai cô, thì thầm bên tai: “Phương Thừa Vũ, người yêu cũ mày đó… Con nhỏ ngáo ngơ này.”
“Hả?” - Cô đáp một tiếng.
Cả phòng đều ngơ ngác nhìn cô, rõ ràng cô không nhớ, có nói lại cô cũng không nhớ. Hoàn không có chút ấn tượng sâu sắc nào hết.
“Phương Thừa Vũ, người yêu cũ của tao? Cái ông quen tìm hiểu một tháng, quen một tháng. Rồi mở mồm nói rằng chỉ thích tao nhất thời phải không?” - Cô ngờ ngợ ra được một chút.
Mộc Chu Tâm vỗ tay, tiếng vỗ tay lớn đến ù cả tai. Thượng Ngọc chớp mắt liên tục, tò mò hỏi lại: “Ủa? Đúng không nhỉ?”
Đỗ Trạch Dương khẽ đánh lên vai cô, trách vui: “Nhỏ này, ổng chứ ai nữa mà hỏi đúng không. Mày thật sự quên ổng rồi hả? Sao thấy, mày không có ấn tượng gì với cái tên này vậy?”
“À… ừ thì… có yêu với có thích đâu mà ấn tượng gì. Với lại, cũng có đẹp trai gì đâu nhỉ? Thấy bình thường mà.” - Cô khẽ đáp.
Nhã Tịnh cười lớn, cô chống cằm, ngồi nghiêng người nhìn Chu Thượng Ngọc với ánh mắt ngưỡng mộ, tuyên dương cô: “Đúng, đúng là đội trưởng ác ma Chu Thượng Ngọc… tao cũng thấy không đẹp trai, bình thường mà. Vậy mà bọn con gái khóa dưới mê kinh thật.”
Chu Thượng Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng, cô lỡ đễnh mơ hồi hỏi lại: “Nhưng mà… Phương Thừa Vũ sẽ chuyển đến đội mình thật sao? Với vị trí gì, chức năng gì, làm gì? Đội mình đâu có thiếu người đâu…?”
Mọi người đều nhún vai, bĩu ý cũng không biết lý do. Thượng Ngọc thở dài, chậm chạp lê thân đến bàn làm việc, cô tò mò hỏi lại lần nữa: “Khi nào sẽ được chuyển đến? Thế còn đống giấy xét duyệt nguyện vọng ngoài kia thì làm sao?”
“Trạch Dương, ra xem thử coi nhiều chưa, nếu nhiều rồi thì đem vào cho Thượng Ngọc xem rồi lọc ra. Còn về Phương Thừa Vũ, cái đấy chỉ mới là tin đồn thôi… không chắc có chuyển hay không, thấy bên trên vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức gì.” - Mộc Chu Tâm ra lệnh, giải thích cho Thượng Ngọc hiểu.
…
Đỗ Trạch Dương đẩy cửa ra ngoài, nhìn đống giấy trên bàn đã chất đầy, phía sau còn rất nhiều người xếp hàng, dài đến nổi không tìm thấy điểm kết thúc. Tạch lưỡi, Đỗ Trạch Dương ngao ngán lẩm nhẩm: “Bọn này đúng là mê trai. Thử vào đi rồi biết, cái mê trai nó dại cỡ nào.”
Cậu đi ra, hai tay khiêng bàn xét duyệt nguyện vọng đi vào trong. Quay ra nói: “Từ giờ đến 4 giờ chiều, không nhận thêm giấy đăng ký nguyện vọng. Sau 5 giờ, quay lại nộp… chỉ mở trong 2 tiếng, ai đến sớm nộp sớm, ai đến muộn không nhận nữa. Chỉ nhận xem xét toàn bộ thông tin trong hôm nay.”
…
Đám nữ sinh viên bên ngoài thất vọng, tuy vậy… bọn họ vẫn lì lợm ở lại chờ đến khi mở lượt nộp tiếp theo.
Đỗ Trạch Dương khiêng bàn vào, mới có mấy phút… giấy đăng ký xét duyệt nguyện vọng vào đội hỗ trợ 2 đã chất cao như ngọn núi. Chu Thượng Ngọc mặt chữ A mồm chữ O, bất lực nói: “Bọn này dại thật… mê trai đúng là khó bỏ, đầu thai cũng không bỏ được.”
Mộc Chu Tâm cười trừ, chia một nửa xấp giấy ra, đem đến để lên bàn của Thượng Ngọc, an ủi cô: “Dự là đêm nay đội trưởng của chúng ta sẽ tăng ca cả đêm đây.”
“Trời ơi, thật bất công… Phương Thừa Vũ, tôi hận anh, hận con người anh, hận không thể giết chết anh.” - Cô đập bàn, hét lớn.