[CAO H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em

CHƯƠNG 16: THÌ RA ANH TỪNG CƯỜI NHƯ VẬY

Trước Sau

break

Bên dưới sảnh tòa C. Chu Thượng Ngọc vui vẻ cười tươi chạy xuống, cô đeo chiếc cặp màu hồng, có phần hơi to hơn người của cô, nhỏ bé chạy ra ngoài. 

 

Vừa xuống tới sảnh, chạy ra được một đoạn thì Phương Thừa Vũ gọi tên của cô: “Thượng Ngọc.” 

 

Cô đứng lại, xoay người lại cau mày nhìn cậu. Ngô Thượng Quang nhìn thấy cô, dang rộng hai tay tính cô vào lòng, thì thấy cô đứng lại không chạy ra nữa. Anh nhíu mày nhìn ra phía sau, thấy một người con trai khác gọi tên cô, anh cũng tò mò đứng xem thử giữa hai người họ là như nào. 

 

Phương Thừa Vũ vội chạy ra, cậu hỏi: “Em về sao?”

 

“Ừ! Không thấy đến giờ về rồi à?” - Cô cộc lốc đáp.

 

“Có vẻ em không thích anh ở đội của em nhỉ?” - Thừa Vũ tò mò hỏi. 

 

Cô gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, không thích.” 

 

“Ha, tính tình vẫn không thay đổi nhỉ?” - Cậu bật cười trước tính cách của cô. 

 

“Thì sao? Liên quan gì đến anh? Anh rốt cuộc chuyện đến đội của em là vì gì, chắc chắn anh có âm mưu và ý đồ.” - Thượng Ngọc đoán già đoán non. 

 

Phương Thừa Vũ đút tay vào túi quần, tỏ ra bí hiểm, đảo mắt rà soát khắp người cô. Nhìn dáng vẻ của Chu Thượng Ngọc, không nhịn được mà khẽ cười: “Hì, nhìn em đáng yêu thật. Người thì nhỏ, mà mang cái cặp to hơn cái thân, trông giống con rùa đeo mai trên lưng vậy.” 

 

“Này! Phương Thừa Vũ, anh muốn ăn đấm sao?” - Cô cau mày, khó chịu nhìn cậu.

 

“Haha, không dám… thật ra anh vào đội của em, đúng như em nói là có âm mưu và ý đồ.” - Cậu nhún vai, thản nhiên đáp. 

 

“Âm mưu gì?” - Thượng Ngọc tò mò hỏi. 

 

Thừa Vũ tiến tới gần cô, khẽ cúi đầu thì thầm bên tai của Chu Thượng Ngọc: “Tán tỉnh lại em.”

 

Hành động của của Phương Thừa Vũ, khiến Ngô Thượng Quang đang đứng bên ngoài đợi, ghen đến mức hai bên tai đỏ ửng. 

 

 

Chu Thượng Ngọc vẫn giữ một nét mặt bình thường, cô miễn nhiễm với câu nói của cậu, cô nhún vai đáp: “Được, vậy cứ tùy ý anh tán tỉnh đi… Sau 1 năm 8 tháng, nếu anh không có được em, vậy thì rời đội đi.” 

 

“Haha, một lời trao đổi khá thú vị. Được, nếu sau 1 năm 8 tháng, anh không có được em. Phương Thừa Vũ anh đây, sẽ rời khỏi đội.” - Cậu khẽ cười, giơ tay xin thề. 

 

“Ừ! Chào anh.” - Cô lạnh lùng đáp. 

 

 

Thượng Ngọc vội chạy ra bên ngoài, đến chỗ của Ngô Thượng Quang, gọi: “Chồng ơi.” 

 

Tiếng gọi truyền đến tai của Phương Thừa Vũ, cậu xoay lại nhìn, thấy cô lao vào vòng tay của một người đàn ông khác. Thoáng nhìn, cũng đoán ra được người đó lớn hơn cậu khá nhiều tuổi. 

 

Nhìn thấy gương mặt niềm nở, vui vẻ của Thượng Ngọc, khiến cậu có chút chạnh lòng, so với biểu cảm khi đối diện với cậu, là hậm hực, khó chịu, cau có. Thì với người đàn ông đó, hoàn toàn trái ngược nhau, cực kỳ nuông chiều, cực kỳ yêu thương. 

 

… 

 

“Thượng Quang, ah… em nhớ anh quá. Cả ngày nay đều rất nhớ anh.” - Cô ôm anh, đu trên người của anh. 

 

Thượng Quang kéo quai đeo cặp của cô xuống, xoa nhẹ lưng của Thượng Ngọc, tò mò hỏi: “Em đứng nói chuyện với ai vậy? Em thích cậu nhóc đó sao?” 

 

Cô kịch liệt lắc đầu phản đối, chu môi, hôn nhẹ lên môi của anh. Thượng Quang né tránh nụ hôn của cô, anh rít một hơi không khí, siết chặt vòng tay đang ôm eo của cô, tỏ thái độ không hài lòng. 

 

“Tên đó rốt cuộc là ai, trò chuyện thân mật nhỉ? Hẳn là người tình của em đúng chứ?” - Thượng Quang ghen đến nỗi chóp mũi cũng đỏ ửng.

 

“Không phải, đó là Phương Thừa Vũ… anh ấy vừa chuyển đến đội của em, chỉ chào hỏi thôi. Em cũng không thích anh ta, cả đội của em cũng không thích anh ta.” - Cô liếʍ môi giải thích. 

 

“Lúc nãy, tên đó thì thầm gì vào tai em vậy? Hẹn em đi chơi, hay nói lời yêu em? Hay hẹn em đi khách sạn?” - Anh lơ đễnh, hỏi vài thứ không liên quan, chọc tức Thượng Ngọc.

 

Chu Thượng Ngọc bày tỏ thái độ, cô không vui khi anh hỏi những câu đó, vốn dĩ cô trong sạch, không một chút động lòng với Phương Thừa Vũ… lấy cái gì mà Ngô Thượng Quang lại nghĩ cậu ta hẹn cô đi khách sạn? Thượng Ngọc thở dài, cô chôn chân đứng trước mặt anh, dõng dạc nói: “Ngô Thượng Quang, anh đừng nghĩ xấu em như thế được không? Anh ta không hẹn em đi khách sạn, chỉ là chào hỏi đơn giản vài câu thôi. Em… em trong sạch, em không có chút tình ý nào với anh ta.” 


 

Nghe lời khẳng định phát ra từ miệng của cô, anh cũng yên tâm phần nào. Khẽ xoa đầu, ôn nhu hỏi: “Hôm nay đi học có vui không?” 

 

Cô lắc đầu, mặt bí xị chỉ tay về phía Phương Thừa Vũ vẫn còn đang đứng nhìn đôi bọn họ tay trong tay. 

 

“Anh ta, không vui chút nào. Em đi học rất vui, cho đến khi đến đội làm dự án phát triển, anh ta vào nhóm của em. Em không thích anh ta xíu nào, cả đội của em cũng không thích anh ta. Chính vì anh ta, báo hại cả ngày hôm nay em không có giây phút nghỉ ngơi nào, cũng vì anh ta mà không thể xuống căn tin anh. Mãi đến lúc chiều, phải gọi đồ ăn để mang về phòng ăn.” - Cô kể lể với anh về một ngày vất vả của bản thân. 

 

Cô xoa nhẹ cái bụng nhỏ trống rỗng đang biểu tình, bĩu môi ngẩng đầu nhìn Thượng Quang với ánh mắt long lanh. 

 

Anh xót thương cho cô vợ bé bỏng, vội vỗ vai an ủi cô, anh dịu dàng xoa dịu tinh thần của cô, nhỏ giọng nói: “Đi ăn ha? Em đói rồi đúng không? Đi ăn sớm rồi về nhà nghỉ ngơi.” 

 

Thượng Ngọc gật gù cái đầu nhỏ. 

 

“Gọi taxi nhỉ?” - Cô cầm điện thoại hỏi anh.

 

“Không cần, em lên đi… nay anh đi ô tô.” - Anh đáp.

 

“Hả?” - Cô ngạc nhiên. 

 

Ngô Thượng Quang xoa đầu của cô, nhẹ nhàng kéo tay dẫn cô đi vòng qua chiếc xe ô tô đang đậu phía sau bọn họ nãy giờ. Cô nhìn chiếc ô tô sang trọng, tò mò hỏi: “Anh mua xe?”

 

Anh nhún vai, kéo cửa xe, đưa tay che chắn đẩy cô đi vào trong xe. Chu Thượng Ngọc cũng ngoan ngoãn đi vào trong xe, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Lúc kéo dây an toàn cho cô, còn lén hôn nhẹ lên môi của Thượng Ngọc. 

 

“Ưm… anh lén hôn em.” - Cô đỏ mặt, ngại ngùng nói. 

 

“Ha, hôn một chút… nhớ môi của em, không nhịn được.” 

 

Thắt dây an toàn cho cô xong, anh cẩn thận đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua phía trước, mở cửa và đi vào trong xe, ghế lái chính. 

 

 

Chiếc ô tô mang nɠɵạı thất màu đen sang trọng, tối giản, bên trong nội thất mang tông màu trung tính, đầy tinh tế, sạch sẽ và hiện đại. 

 

Cô tò mò hỏi: “Chiếc này anh mua sao?”

 

Thượng Quang loay hoay thắt dây an toàn, song ngồi ngay ngắn đạp chân ga. 

 

“Không, chiếc này là bạn anh cho anh mượn. Vài hôm nữa, cuối tuần… em cùng anh đi mua xe nhé.” - Anh giải đáp thắc mắc của cô. 

 

“Mua xe? Anh dự tính sẽ mua xe thật hả? Chiếc này là ai cho anh mượn vậy?” 

 

“Phong Lâm cho anh mượn. Đi taxi hoài cũng khá tốn kém, không riêng tư cho lắm. Việc mua xe là sớm hay muộn thôi, mua để còn có xe đưa đón em đi học, ngoài ra còn đưa em đi du lịch trong nước cùng với anh nữa. Chuyện mua xe, thật ra anh đã dự tính từ trước khi về nước rồi. Anh cũng có một chiếc ở nhà sẵn, nhưng nó ở ngoài Bắc… anh cũng muốn nhờ gia đình hay bạn bè đem vào đây, nên đành mua chiếc mới thôi.” - Thượng Quang điềm đạm, chống tay lên thành cửa sổ, dịu dàng giải đáp từng thắc mắc của Chu Thượng Ngọc. 

 

Cô biết anh giàu, cô biết anh có tiền, việc sử dụng tiền và mua những thứ anh thích, cũng là quyền của anh, cô hoàn toàn không cấm cản hoặc xen vào. Chỉ là Thượng Ngọc cảm thấy, vì cô mà anh không tiếc tay bỏ ra quá nhiều thứ, có chút ngại ngùng và lo sợ. 

 

Thấy cô im lặng không tò mò hay hỏi thêm, anh vội quay sang nhìn sắc mặt của cô, rồi lại quay lại tập trung lái xe. Thấy cô trầm lắng, trên gương mặt cũng thể hiện sự ngại ngùng, sợ cô lại nghĩ nhiều… anh vội trấn an cô.

 

“Em lại nghĩ gì đấy, đừng nghĩ nhiều quá… Chuyện mua xe, anh có tiền mà, anh tự trả tiền mua xe được mà. Em nghĩ anh không có tiền sao?”

 

“Không có… chỉ là… chỉ là em cảm thấy, vì em mà anh từ bỏ công việc bên Mỹ để về với em, vì em mà anh bỏ tiền mua xe để đưa đón em đi học và đưa em đi du lịch. Ngoài ra, cũng còn nhiều thứ khác, vì em mà anh… mà anh không tiếc tay vung tiền lo cho em.” - Cô vừa nói vừa cúi đầu xuống, đôi môi mím chặt lại, hốc mắt hai bên cũng đỏ ửng.

 

Ngô Thượng Quang thở dài, biết nói ra là cô sẽ nghĩ nhiều, thấy cô có thứ suy nghĩ tiêu cực như vậy, anh vội với tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm, siết chặt vào nhau. Anh xoa nhẹ mu bàn tay mềm mại như em bé của cô, dịu dàng trấn an: “Ngốc thật, em suy nghĩ tiêu cực quá đấy. Đàn ông, làm ra tiền, làm ra nhiều tiền… vung tiền cho bạn gái, là chuyện rất bình thường. Vì trân trọng, vì muốn giữ em bên cạnh nên những thứ này anh không tiếc, không đáng là bao nhiêu.”

 

Cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhỏ giọng hỏi: “Có bao giờ, anh thấy tiếc vì đã bỏ ra cho em quá nhiều không?”

 

“Ngốc quá, đừng nghĩ nhiều nữa, đối với anh… những gì anh cho em, chưa bao giờ anh thấy tiếc cả. Em thiệt thòi rất nhiều đấy, ở độ tuổi của em, bạn bè đồng trang lứa vẫn còn ăn chơi, sống hết mình với tuổi thanh xuân. Còn em thì vùi đầu vào việc học, việc làm, lại còn ốm yếu có bệnh trong người. Ngoài ra, em quen anh, yêu xa đã đành, anh còn cộc lốc, lạnh lùng, khô cằn, không biết thể hiện tình yêu với em, không biết dỗ dành lúc em giận dỗi ra sao, còn cả ngàn thứ khác nữa anh không làm được cho em nữa. Nên thật sự, anh cảm thấy em rất thiệt thòi.” 

 

Ngô Thượng Quang tỉ mỉ phân tích từng lý do cho cô hiểu. Chỉ mong, Chu Thượng Ngọc không suy nghĩ tiêu cực nữa. 

 

 

Thoáng chốc, chiếc ô tô lăn bánh trên dọc con đường lớn, Thượng Ngọc cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Trong lòng cảm thấy ấm áp và bình yên đến lạ thường. 

 

Lúc trước, cô thường hay đi học một mình, sớm hay muộn gì cũng đi một mình, đôi lúc có đi cùng với bạn bè. Nhưng hôm nay đặc biệt khác lạ, người đưa cô đi học là Ngô Thượng Quang, người đón cô về cũng là Thượng Quang. Cảm giác, anh lớn hơn cô vài tuổi, vừa giống anh trai, vừa giống bố, rất đa chức năng. 

 

Có một sự trùng hợp giữa cô và anh. Ngô Thượng Quang muốn có em gái, thì anh lại có chị gái, ngược lại… Chu Thượng Ngọc muốn có anh trai, thì cô lại có em gái song sinh. 

 

Có lẽ vì sự trùng hợp bất đắc dĩ đó, ông trời cho cô và anh vô tình tìm thấy nhau, để bù đắp những mong muốn, những thiếu thốn của cả hai, từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Xem như là một phần thưởng mà ông trời dành cho cô và anh, vì đã sống và vẫn tiếp tục sống, dù cho có nhiều việc diễn ra không như ước muốn. 

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc