[Cao H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em - Phần 2

Chương 8

Trước Sau

break

Từ rạng sáng. Chuyến bay của Trương ŧıểυ Muội từ Thượng Hải đã đáp cánh xuống sân bay quốc tế thuộc thành phố phía Bắc. 

 

Ngay khi vừa rời khỏi cổng hải quan, không khí mát lạnh từ gió phía Bắc… khiến cho ŧıểυ Muội cảm thấy dễ chịu, cô ta chôn chân một lúc lâu, đứng hít gió trời mát mẻ. Cũng đã lâu rồi, Trương ŧıểυ Muội chưa về nước… cô ta nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn dòng người qua lại tấp nập, cảm giác thân thuộc đến lạ thường. 

 

Chợt nhớ đến Ngô Thượng Quang, vội vàng rút điện thoại từ trong túi xách ra, vội gọi cho anh.

 

Nhưng gọi mãi vẫn không thấy Thượng Quang nghe máy, ŧıểυ Muội có chút không vui… mặt mày bí xị, trông chờ vào cuộc gọi từ anh, nhưng đã trôi qua gần 20 phút rồi, vẫn không có một cuộc gọi nào từ anh. 

 

ŧıểυ Muội không đợi nữa, trước mắt cứ bắt đại chiếc taxi nào đó về chỗ ở trước, rồi tìm anh sau. 

 

 

Trong lúc đó, Thượng Quang vẫn còn nằm trên giường… trong chăn ôm ấp Thượng Ngọc. Đôi vợ chồng trẻ trên giường quấn chặt lấy nhau, dường như đang truyền hơi ấm cho đối phương. 

 

Những tia nắng đón chào một ngày mới chậm rãi len lỏi qua tấm rèm cửa màu kem nhạt trong phòng. Thượng Ngọc cọ quậy cái đầu nhỏ một chút, cô nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên xem. Đã lâu rồi… không thấy những tia nắng ấm áp đó. Tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái và tốt hơn, dường như đã không còn sốt nữa. 

 

Cô khẽ quay người lại, nhìn thấy anh nằm phía sau lưng, vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô, trông anh ngủ rất say và dường như là có một giấc ngủ ngon. Không biết anh mơ thấy gì, nhưng nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú ấy, khóe môi có chút cong lên, vẽ ra nụ cười mãn nguyện. 

 

Thượng Ngọc có chút tò mò, nhưng không nỡ đánh thức anh dậy, ngoan ngoãn nằm bên cạnh ngắm nhìn anh. Bàn tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng đưa lên, chạm nhẹ qua từng đường nét sắc sảo trên gương mặt của anh, từ mắt đến mũi miệng… mọi thứ trong mắt cô đều rất hoàn hảo và đẹp. 

 

Mỗi khi nhìn anh, cô có thể thấy gương mặt của thằng bé Tuấn Huy, ngược lại… nếu nhìn Tuấn Huy, cô có thể gương mặt và dáng vẻ của anh. Lúc cô bầu Tuấn Huy, đêm nào cũng lấy hình lúc nhỏ của anh ra xem, ngắm tới ngắm lui, album ảnh nào có anh cũng xem. Xem nhiều tới nỗi… khi Tuấn Huy chào đời, thằng bé đã sở hữu gương mặt với đường nét đúc một khuôn ra từ anh. 

 

Khi đầu ngón chạm đến chóp mũi cao vút, Thượng Quang chậm rãi mở mắt ra nhìn cô. Anh thu nhỏ vòng tay đang ôm lấy eo của cô, ôn nhu trầm giọng hỏi: “Vợ… vợ dậy lâu chưa? Sao vợ không gọi anh dậy.” 

 

Cô cười ngọt ngào, nụ cười hòa với tia nắng ấm áp bên ngoài, càng khiến cô trở nên xinh đẹp và tỏa sáng hơn.

 

“Em vừa mới dậy thôi, mải mê ngắm anh… nên không muốn gọi anh dậy.” 

 

Anh trườn người tới, hôn nhẹ lên trán của cô, có chút lo lắng hỏi tình trạng sức khỏe: “Vợ thấy trong người sao rồi? Còn thấy nóng không… có khó chịu ở đâu không?” 

 

“Không có, em thấy trong người khỏe lắm. Chắc là có anh về chăm, nên em đã khỏi bệnh rồi.” 

 

“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút đi. Anh sáng nhà bố mẹ, đón hai đứa nhỏ về… em nhớ con rồi phải không?” 

 

“Ưm ~ một chút nữa đi, vợ nhớ anh… anh đi công tác gần cả tuần. Ở nhà chỉ có mỗi vợ và hai đứa nhỏ thôi. Nay anh về, cho vợ thêm chút thời gian đi. Anh vội đi đón con, chủ ý là vì nhớ Thanh Vy đúng không? Con bé ấy quấn anh lắm đó… còn hay trêu em nữa, không biết giống ai mà bướng với lại quậy đến vậy.” 

 

Thượng Quang nghe cô nói xong liền nghiêng ngả cười lớn. Cô không hiểu sao anh lại cười, cơ mặt cau có, khẽ đánh lên người anh hỏi: “Này! Sao anh lại cười chứ? Em nói đúng mà… con bé ấy rất bướng luôn đó, lại còn nhõng nhẽo nữa. Hở chút là quấy khóc, hở chút là bày trò nghịch phá, không chịu ở yên một chỗ.” 

 

Anh bóp lấy hai bên gò má của cô, vừa cười vừa phân tích cho cô hiểu: “Đồ ngốc, con bé Thanh Vy… chẳng phải rất giống em sao? Em không nhận ra, là vì em không dám khẳng định mình cũng giống con bé. Chứ em xem… em cũng rất bướng và lì, lại còn rất nhạy cảm, hay suy nghĩ lung tung, đặc biệt là luôn nghĩ anh ngoại tình. Em cũng chẳng chịu yên một chỗ, nhảy nhót hát ca tung tăng đấy thôi. Em bảo Thanh Vy quấn anh… em nhìn lại em xem, em có quấn anh không? Ngốc thật, em và con bé Thanh Vy y chang nhau.” 

 

Cô phồng má, có chút xấu hổ khi nghe anh nói, vội kéo chăn qua đầu núp vào lòng ngực của anh. 

 

“Haha, vợ à… nghe anh nói. Cảm ơn em nhiều lắm, vì đã sinh cho anh hai đứa con, một đứa giống anh và một đứa giống em. Chỉ mong, em luôn vui vẻ tươi cười là anh hạnh phúc rồi. Đừng nghĩ linh tinh vớ vẩn chuyện anh ngoại tình bên ngoài, nếu anh làm như thế… sớm đã có ý đồ với Mộ Ân Uyển rồi.” - Anh xoa tấm lưng trần mềm mại của cô, nhỏ giọng nói những lời chân thành từ sâu trong lòng. 

 

Cô hiểu những lời anh nói, cái đầu nhỏ cũng gật gù nghe theo. 

 

 

Anh và cô vẫn nằm trên giường, tận hưởng khoảng không gian yên tĩnh này… thì từ bên dưới nhà phát ra tiếng ồn, là âm thanh của bọn trẻ con. Ông Ngô Thành Tâm và bà Lưu Nguyệt đưa hai đứa về nhà chơi, Thanh Vy rất lanh lợi và thông minh… khi con bé ở dưới nhà, vừa nhìn thấy đôi giày quen thuộc của Thượng Quang, liền giãy nãy khóc lóc đòi bà nội bế lên phòng để được gặp anh. 

 

Bà Lưu Nguyệt cũng thương cháu, chiều theo ý của cô bé mà bế Thanh Vy lên trên phòng, bên ngoài bà đứng gõ cửa xem thử… anh và cô đã dậy chưa. 

 

Cóc cóc cóc.

 

“Ai vậy?” - Anh xoay người hỏi. 

 

“Là mẹ đây, Thanh Vy khóc lóc đòi gặp con này… mẹ bế con bé vào trong nhé?” - Bà bế Thanh Vy trong lòng, đứng bên ngoài hỏi. 

 

“Vâng ạ.” 

 

Anh kéo chăn lên, che đi phần cơ thể không mặc đồ của cả hai, đợi bà Lưu Nguyệt bế Thanh Vy vào. 

 

 

Bà Lưu Nguyệt đẩy cửa bế Thanh Vy vào trong, thả cô bé lên giường rồi vội đi xuống bên dưới nhà… để lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ. Bà nhìn sơ qua, cũng đoán được cả hai không mặc đồ, nên không ở lại làm phiền. Dù sao, bên dưới nhà cũng còn có Tuấn Huy đang chơi bên dưới. 

 

Vừa đặt Thanh Vy lên giường, mặt mày cô bé như con mèo vậy, lem luốc nước mắt nước mũi hòa trộn vào nhau. Khi vừa thấy Thượng Quang, vội vàng bò tới mà ôm chầm lấy người của anh, òa khóc lên: “Bố bố… bố ơi… con nhớ bố… hức… hức… mẹ ở nhà… ăn hiếp Thanh Vy… hức…” 

 

“Bố đây, bố cũng nhớ Thanh Vy nữa, ngoan nào… không khóc nhé. Thanh Vy của bố cười lên trông xinh lắm, nên là không được khóc đâu.” 

 

Cô bé vội đưa tay lên dụi mắt, gạt đi những giọt nước mắt không xinh đẹp kia. Lấy lại tinh thần, mà vùi đầu vào hõm cổ của anh… nũng nịu nói: “Bố… bố đi công tác về, có quà cho con không ạ? Ở nhà… mẹ cứ ăn hiếp con, rồi còn trêu con nữa.” 

 

“À thế á? Ở nhà mẹ cứ trêu Vy hả? Haha, đáng yêu chết mất… bố có mua quà cho Thanh Vy và cả anh Tuấn Huy nữa. Lát bố lấy cho nhé?” 

 

“Dạ vâng.” - Cô bé khẽ gật đầu. 

 

Thượng Ngọc thấy bất bình, liền hất chăn ra mà đôi co với Thanh Vy: “Con bé này… sao con dám nói mẹ trêu con chứ, rõ là con trêu mẹ mà… Thanh Vy cứ ăn hiếp mẹ thì có. Bố sẽ đứng về phía của mẹ, vì bố là chồng của mẹ.” 

 

ŧıểυ công chúa Thanh Vy cũng không vừa gì, liền hất cằm vòng tay ôm chặt lấy cổ của anh, nũng nịu nói: “Bố là của con, bố mới là chồng của con… mẹ đi tìm chồng khác đi.” 

 

“Trời ơi, Ngô Thượng Thanh Vy… nếu mẹ không lấy bố con làm chồng… sao mẹ sinh con ra hả? Con buông ra, bố mới là của mẹ… không cho con ôm chồng của mẹ.” 

 

Anh ở giữa hai người, một bên là giấy kết hôn, một bên là giấy khai sinh. Không biết phải chiều ai trước, vì đối với anh… vợ và con gái là trên hết, nhưng ở đây… cả hai mẹ con đều tranh giành anh, đã vậy còn có cùng một nét tính cách như nhau, thật sự rất khó xử. Nếu dỗ mẹ thì con dỗi, còn dỗ con thì mẹ dỗi. Thượng Quang bị kẹp ở giữa cũng cũng chẳng biết nên làm gì, đành để hai mẹ con tự phân thắng bại. 

 

“Nào nào, hai mẹ con cứ chí chóe nhau. Thanh Vy ngoan, nằm với bố ha… bố ôm công chúa của cô, tầm chiều mát mát bố dẫn con ra ngoài chơi.” 

 

Hai mắt cô bé tròn xoe long lanh, vội vàng gật đầu, rồi chui vào trong chăn ôm lấy cơ thể to lớn gấp ba lần cô bé, ôm chặt lấy người của Thượng Quang. Cô có chút bất bình, liền lườm anh… thấy không phục, mà kéo chăn ra, nâng đôi bầu ngực to tròn lên dụ dỗ anh, thì thầm: “mυ"ŧ ti cho vợ đi, ti vợ cũng nhớ anh, muốn được anh mυ"ŧ.” 

 

Anh mắt to mắt nhìn cô, đảo mắt xuống nhìn thấy Thanh Vy nằm trong lòng ngoan ngoãn như vậy… cũng nảy ra suy nghĩ lén lút. Anh cố tình nằm thấp hơn người cô một chút, để Thanh Vy nằm ở giữa, chỉ quay mặt về phía ngực anh mà ôm chặt anh, cô bé nằm rất ngoan, không hề quấy rầy đòi điện thoại hay gì cả. 

 

Thượng Quang tiếp cận cô, nằm sát lại được, có thể ôm cùng lúc cả mẹ lẫn con. Ngay khi vừa tiếp cận được người của Thượng Ngọc, liền vươn chiếc lưỡi ẩm ướt ra mà mυ"ŧ lấy ti của cô, tiếng mυ"ŧ “chùn chụt” khiến cô cảm thấy rất thoải mái. 

 

Mà Thanh Vy thì vẫn nằm ngoan và tự nghịch thỏ bông trong túi áo của mình. 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc