[Cao H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em - Phần 2

Chương 9

Trước Sau

break

Nằm trên giường mυ"ŧ ti Thượng Ngọc được một lúc, thì anh cũng giao Thanh Vy lại cho bà Lưu Nguyệt, để cô bé xuống dưới nhà chơi. Còn ở trong phòng, vợ chồng anh thì làm các bước vệ sinh cá nhân, song sau đó cũng xuống dưới nhà. 

 

Từ trong phòng tắm đi ra, Thượng Quang cầm điện thoại lên kiểm tra, xem thử có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ công việc không. Vì đêm qua Thượng Ngọc ốm sốt, nên anh để điện thoại ở chế độ không làm phiền, và tắt toàn bộ thông báo. Nên nếu có người gọi hoặc nhắn tin… anh cũng chẳng biết được. Vốn dĩ Thượng Quang cũng đã rất ít khi cầm điện thoại rồi… đặc biệt những lúc ở bên cạnh cô, anh lại càng ít sử dụng điện thoại hơn. 

 

Khi anh cầm lên kiểm tra, thì thấy hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ Trương ŧıểυ Muội. Anh cầm điện thoại trên tay mà ngơ cả người ra, không hiểu vì sao ŧıểυ Muội lại gọi cho anh nhiều cuộc đến vậy. Không biết từ khi nào, mà Thượng Ngọc đứng từ phía sau ló cái đầu nhỏ ra, nhìn vào màn hình điện thoại của anh, thấy nhiều cuộc gọi từ ŧıểυ Muội như vậy… cô chép miệng hỏi: “Sao đấy… không định gọi lại sao?”

 

Anh hoàn hồn, tắt điện thoại và quay sang nhìn cô. Thấy Thượng Ngọc chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh, lo cho cô sẽ lại bị cảm lạnh, vội mở tủ quần áo lấy cho bộ một bộ đồ thun mặc ở nhà. Luôn miệng nói: “Trời ạ, em phải chú ý chứ. Em chỉ vừa mới hết sốt thôi đó, trong phòng vẫn còn mở điều hòa… em không thấy lạnh sao? Quấn mỗi cái khăn như vậy, lại cảm lạnh thì anh giận thật đấy.” 

 

Thượng Quang vừa lấy đồ cho cô vừa luông miệng trách mắng cô, chú ý trong câu đều là vì lo lắng cho cô. Thượng Ngọc đứng trước mặt anh, để anh mặc đồ giúp mình, cô tò mò hỏi: “Anh không gọi lại à? Muội gọi nhiều cuộc vậy… anh không tò mò đã có chuyện gì xảy ra sao?” 

 

Anh lắc đầu, bình thản đáp: “Nếu không phải công việc… không cần gọi lại làm gì, anh không thích nói chuyện với người phụ nữ khác.” 

 

Nghe câu trả lời từ chính miệng của anh, cô cũng không nghi ngờ hay đề phòng gì. Vì tính tình của anh xưa giờ đã vậy rồi, ngay cả chính cô khi xưa cũng từng bị anh cho ăn mấy trái bơ như thường. 

 

Giờ anh có vợ rồi, nếu không cần thiết thì cũng không cần gọi lại làm gì. 

 

Sau khi mặc đồ xong, cô cùng anh xuống bên dưới nhà, thấy hai đứa nhỏ đang chơi đồ chơi bên dưới nhà, tiếng cười nói rôm rả… khiến cô và anh cảm thấy vui lắm. 

 

Thượng Ngọc vừa xuống dưới nhà thì vội chạy xuống bếp phụ bà Lưu Nguyệt làm đồ ăn. Còn anh thì ở phòng khách, chơi đùa với hai đứa nhỏ. Thanh Vy rất nghịch và hòa đồng, nên cô bé chơi các trò chơi rất hăng say… hầu như là búp bê, đồ hàng, gấu bông, tất tần tật đồ chơi dành cho trẻ em đều có hết. Ngược lại, Tuấn Huy lại ngồi trên ghế sofa, cùng với ông nội là ông Ngô Thành Tâm xem tin tức và đọc báo… tuy chỉ mới 4 tuổi, nhưng cậu bé lại rất ham học hỏi về những thứ liên quan đến chính trị, tư pháp, đặc biệt là đam mê về ngôn ngữ nước ngoài. 

 

“Thanh Vy ơi… con chơi có vui không?” 

 

“Hì hì… dạ vui lắm. Bố ơi, Thanh Vy muốn có búp bê barbie mới, đầm mới cho công chúa của Thanh Vy ạ.” - Cô công chúa bé nhỏ bập bẹ nói. 

 

“Haha, đáng yêu quá. Vậy chiều bố dẫn Thanh Vy đi mua nhá? Mua búp bê mới cho Thanh Vy chơi nhá?” - Dạ nghiêng đầu hỏi. 

 

“Dạ vâng.” - ŧıểυ công chúa cười xinh. 

 

Ngô Thượng Thanh Vy rất đáng yêu, cô bé sở hữu một gương mặt tròn trịa và bầu bĩnh, có hai chiếc má bánh bao rất đáng yêu. Tuy chỉ mới có 3 tuổi, việc nói chuyện vẫn còn có chút bập bẹ và lơ lớ, nhưng vẫn rất chịu nói chuyện và giao tiếp với mọi người. Đặc biệt, khi Thanh Vy cười… trông cô bé như bản sao chép từ Thượng Ngọc vậy. 

 

Trong mắt của anh, cô công chúa nhỏ bé Thanh Vy này chính là báu vật trời ban. Anh rất yêu thương cô bé, bất cứ thứ gì mà Thanh Vy muốn… anh điều chiều và cho cô bé hết, hoàn toàn không để cho ŧıểυ công chúa phải thiếu thốn bất kỳ thứ gì.

 

Thượng Ngọc từ dưới bếp dọn thức ăn lên trên bàn ở phòng khách. Ông Ngô và bà Lưu đã ăn rồi, giờ chỉ còn hai vợ chồng cô mà thôi. Tầm giờ này thì cho Thanh Vy ăn thêm lặt vặt để bổ sung chất thôi. 

 

Khi Thượng Ngọc đặt đồ ăn lên bàn, cô liếc nhìn thấy Tuấn Huy chỉ chăm chăm vào màn hình tivi để xem các nội dung liên quan đến chính trị và đời sống xã hội, cô có chút không hài lòng. Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu bé, nhỏ giọng ôn nhu hỏi: “Tuấn Huy à… con không xuống dưới nhà chơi cùng em Vy sao?” 

 

Tuấn Huy lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Dạ không thưa mẹ, con đang xem tin tức với ông nội.” 

 

Cô dịu dàng ôm lấy cậu bé, vội giải thích cho Tuấn Huy hiểu: “Tuấn Huy à, mẹ biết con thích xem tin tức với ông nội. Nhưng mà con vẫn còn nhỏ… những nội dung này vẫn chưa phù hợp với con. Con nên xuống dưới nhà, chơi đồ chơi cùng với em Vy nhiều hơn mới đúng. Sau này, khi con lớn lên một chút… nếu con thích xem, mẹ sẽ cho con xem, có được không?” 

 

“Con không thích, cái này hay hơn… chơi đồ chơi chán lắm.” 

 

“Vậy con có muốn ra ngoài không? Đến mấy chỗ có vòng đu quay nè, cổ xe ngựa, hoặc là đua chẳng hạn?” 

 

“Con không thích.” - Tuấn Huy lạnh lùng đáp. 

 

Thượng Quang liếc nhìn cậu bé, cảm thấy thái độ của Tuấn Huy đối với Thượng Ngọc không đúng, liền lên giọng chấn chỉnh ngay. 

 

“Ngô Thượng Tuấn Huy, con xuống đây chơi cùng với em đi. Không xem tivi nữa.”

 

Cậu bé vừa nghe thấy giọng của anh, liền vội vàng bước xuống ghế, chậm rãi đi đến chỗ của Thanh Vy và chơi đồ chơi cùng với em. Trên mặt, không hề có chút biểu hiện bất mãn nào. 

 

Để hai đứa nhỏ chơi cùng với nhau. Thượng Ngọc ngồi kế bên cạnh anh, cô lo lắng nói: “Thằng bé không chịu ra ngoài chơi, cũng chẳng chịu chơi đồ chơi. Anh xem, trong nhà điều khiển xe đua, siêu nhân, kiếm với súng cũng chẳng chịu chơi. Thằng bé cứ như vậy… em lo sau này sẽ không hòa nhập được với các bạn quá.” 

 

Bà Lưu Nguyệt từ dưới bếp đi lên, ngồi xuống ghế sofa nói: “Con đừng lo quá, ngày xưa… lúc thằng Quang còn bé, nó cũng vậy mà… lầm lầm lì lì, ít nói, tính cách cũng rất hướng nội. Cũng mất khá nhiều thời gian, nhưng con đừng lo… chừng nữa mà cho đi học, có bạn bè là sẽ hết ngay. Xưa thằng Quang cũng thế đấy.” 

 

“Chắc vậy mẹ ạ, cũng tới lúc nên đưa hai đứa nhỏ đi học rồi nhỉ? Con để hai đứa ở nhà lâu quá… sợ chúng nó sau này có việc ra ngoài, hai đứa không thấy con với anh đâu lại khóc quấy thì cũng vất vả.” 

 

“Ừ! Cứ để bọn nhỏ đi học đi. Để bố làm thủ tục nhập học cho, cho học trường thường thôi… đừng học quốc tế làm gì. Học trường thường, cho chúng nó làm quen với nhiều bạn bè mới, cần gì phải giàu nghèo… cứ lễ phép và biết ăn nói… chơi với nhau thì chả sợ trường công hay tư.”

 

“Vâng ạ, con cũng học trường công đó giờ thôi.” 

 

“Thằng Quang cũng vậy mà. Tìm trường nào tốt chút, nhưng vẫn cứ cho vào công trước. Sau lên cấp hai rồi cấp ba, muốn trường gì thì cứ vào trường đó… tầm đó thì không quản nữa, giờ còn nhỏ… dịch vụ không cần phải như vua chúa đâu.” 

 

Lời bà Lưu Nguyệt nói không sai. Từ nhỏ đến lớn, đều theo học trường công… miễn biết cách chọn bạn mà chơi, thì sẽ không cần lo đến chuyện hư người. Bây giờ hai đứa còn nhỏ, nhưng đã thể hiện cá tính mạnh mẽ như vậy rồi, cô cũng không không quá lo lắng nữa.

 

 

Cả ngày, Thượng Ngọc và Thượng Quang đều dành thời gian chơi với hai đứa nhỏ, Tuấn Huy cũng rất chịu hợp tác… thằng bé thì muốn chơi theo kiểu dạng học hỏi hơn, nên cứ có cái gì liên quan đến chữ và số và các thứ tiếng… nhưng theo dạng hình thù như: động vật, hoa, trái cây,... cậu bé đều có hứng thú và chơi rất vui. Thượng Ngọc cũng nhận ra điều đó, nên cũng rất vui khi mà thấy Tuấn Huy chơi vui như vậy. 

 

Còn về ŧıểυ công chúa nhỏ thì quá đơn giản rồi, chơi 24/24 luôn. Hết búp bê sẽ đến đồ hàng, đến đồ hàng lại đến tập vẽ tô màu, hết tập vẽ tô màu lại đến lôi váy đầm ra mặc thử. Quần quật cả ngày trời với ŧıểυ công chúa… khiến Thượng Quang mệt đến lả người. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc