Thượng Ngọc nằm trên giường, cô mơ hồ chìm sâu vào giấc ngủ vì cơn sốt hành hạ. Khắp người đều nóng ran và đổ mồ hôi, Thượng Quang ở bên cạnh túc trực chăm sóc cô. Anh cầm nhiệt kế đưa vào trong áo của cô, kiểm tra xem thân nhiệt hiện giờ của cô là bao nhiêu.
Khi lấy ra, vạch đỏ chạm ngưỡng số 39,5 độ. Anh hốt hoảng chạy đi lấy khăn nhúng nước ấm lau khắp người của cô. Vội vàng gọi điện thoại hỏi bà Lưu Nguyệt.
“Mẹ… Thượng Ngọc sốt cao rồi. Nhà còn thuốc hạ sốt không ạ?”
“Con về rồi sao? Thuốc hạ sốt mẹ để trong ngăn tủ bàn trang điểm của con bé đó, dạng viên sủi đấy. Con bé chỉ uống được loại đó thôi, bên dưới tủ lạnh ngăn mát… mẹ có để sẵn miếng dán hạ sốt rồi, con lấy ra một miếng rồi dán cho em đi.”
“Vâng, con cảm ơn. Có gì nhờ mẹ trông hộ con hai đứa nhỏ.”
“Ừ! Đừng lo, Tuấn Huy với Thanh Vy ngoan lắm, không có quấy khóc… nên con đừng quá lo.”
…
Thượng Quang vội lấy viên sủi hạ sốt bỏ vào ly nước cho cô, tích tóc chạy xuống dưới nhà lấy miếng dán hạ sốt lên để dán lên trán cô. Tay chân anh thoăn thoắt không ngừng nghỉ. Anh cầm ly nước hạ sốt của viên sủi đến bên mép giường, nhẹ nhàng đánh thức cô dậy, đỡ Thượng Ngọc tựa lưng vào lòng ngực của anh, nhìn cô mơ hồ cầm ly nước thuốc uống mà anh cảm thấy xót ruột thay.
Lúc còn yêu xa cũng vậy, Thượng Ngọc rất hay dễ bệnh lặt vặt. Không ho sốt thì cũng sẽ là sổ mũi đau đầu, không thì cũng là đau họng và đau dạ dày. Rất nhiều thứ linh tinh khác, vốn dĩ cô không ốm yếu đến như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, từ năm cô tròn 19 tuổi… không hiểu lý do vì sao, từ một người khỏe mạnh mập ú nu lại bệnh lặt vặt linh tinh, nhiều đến mức mà tiền đi bệnh cũng tính ở đơn vị hàng triệu rồi.
Cả đêm anh không dám ngủ và không dám lơ là, luôn ngồi bên cạnh canh chừng cô, cách một tiếng là lại lau người cho cô một lần. Đến tầm nửa đêm, khoảng 2 giờ… thân nhiệt của cô cũng hạ xuống đôi chút, anh cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ, nếu thân nhiệt từ giờ đến sáng không hạ xuống, chắc một điều là phải đưa cô vào bệnh viện ngay, nếu để lâu thì sẽ ảnh hưởng đến phổi của cô.
Thượng Ngọc cũng có bệnh nền là cường giáp, liên quan đến các chức năng tuyến giáp và cả dạ dày, nên nếu để cơn sốt hoành hành cô như này mà không đưa đi khám kịp thời, sẽ trở nặng hơn rất nhiều.
Trong lúc thức khuya canh Thượng Ngọc, trên tay anh cầm điện thoại để lướt mạng xã hội, tránh cơn buồn ngủ kéo đến. Đang mải mê lướt xem tin tức, thì tin nhắn từ Trương ŧıểυ Muội gửi đến, anh tò mò nhấn vào xem thì thấy dòng tin nhắn.
[Nội Dung Tin Nhắn]
- Anh về nước rồi ạ? Ngày mai em hạ cánh xuống sân bay… buổi tối anh có thể đưa em đi dạo được không? Em vào trong đó ở và chơi khoảng 1 tháng, em đi có một mình thôi, sợ bị lừa lắm.
Thượng Quang đọc xong dòng tin nhắn, anh cũng không biết nên trả lời như nào hết. Đối với anh, nếu không phải tin nhắn của Thượng Ngọc, nếu người ngồi trước mặt không phải Thượng Ngọc, nếu người đi dạo cùng không phải là Thượng Ngọc… thì anh không bao giờ quan tâm đến, thậm chí còn mặc kệ hoặc phớt lờ đi.
Anh tính không trả lời tin nhắn, nhưng cảm thấy làm vậy khá mất lịch sự, dù gì lúc chiều… Trương ŧıểυ Muội cũng có gọi cho anh, nhưng anh lại chẳng nghe máy.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh vội soạn dòng tin nhắn ngắn gọn.
- Để anh xem.
Trương ŧıểυ Muội đọc xong dòng tin nhắn anh gửi, có chút thất vọng mà phồng má chu môi. Cô ta cũng không vừa gì, vội vàng nhắn lại dòng tin nhắn khác.
- Giờ anh đang làm gì vậy? Em gọi cho anh một chút được không?
- Gọi? Gọi làm gì? Sao em không ngủ đi.
Thượng Quang nhíu mày, có chút không hiểu những dòng tin nhắn của ŧıểυ Muội nhắn cho mình.
- Vẫn còn sớm mà, lâu rồi mới gặp lại anh. Nên là… có khá nhiều chuyện muốn nói với anh thôi. Hay là để em về nước rồi đi ăn nói chuyện với nhau? Biết đâu… em về nước thì sẽ lấy anh làm chồng luôn?
ŧıểυ Muội vừa soạn tin nhắn vừa cười tủm tỉm. Cô ta trông chờ vào tin nhắn hồi âm của anh, nhưng chờ mãi không thấy anh trả lời.
…
Khi ŧıểυ Muội nhắn tin cho anh, Thượng Quang đã không còn cầm điện thoại trên tay nữa. Lúc đó, Thượng Ngọc chợt tỉnh giấc, cọ quậy trên giường gọi tên anh.
“Thượng Quang… ưm ~ Thượng… Quang, chồng ơi.”
Anh vội chạy đến mép giường, lo lắng hỏi tình trạng của cô: “Anh đây, em sao vậy… thấy khó chịu sao?”
Cô chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu lên, mồ hôi đã không còn chảy xuống nữa, thân nhiệt cũng đã dịu nhẹ hơn một chút. Thượng Ngọc vươn tay vịnh lấy cánh tay của anh, cố dùng chút sức lực yếu ớt mà nâng tấm lưng nặng nề ngồi dậy.
Thượng Quang đỡ lấy người của cô, ngồi xuống bên mép giường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ốm yếu của cô, anh tò mò hỏi: “Em sao rồi? Sao lại tỉnh giấc, cảm thấy trong người đỡ hơn chút chưa?”
Cô cọ quậy cái đầu nhỏ trong lòng ngực của anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc và mát mẻ của anh, Thượng Ngọc cong môi nhỏ giọng nói: “Em thấy đỡ hơn rồi, chỉ là muốn anh ôm trong lòng thôi.”
“Ngoan, anh ôm em. Người em đang nóng, anh sợ ôm em… làm em cảm thấy khó chịu thôi.” - Anh xoa nhẹ lên đỉnh đầu của cô.
“Anh thấy em phiền không? Em cảm thấy em rất phiền, vì em luôn bệnh lặt vặt… lúc trước em rất khỏe, nhưng em không biết sao nữa, từ khi nào mà em lại bệnh lặt vặt nhiều đến như vậy. Lúc nào em cũng làm cho anh lo lắng hết, để anh phải chăm em… mặc dù em lớn rồi.”
Thấy cô nũng nịu kể lể, anh khẽ bật cười lớn: “Ngốc thật, từ lúc mới quen biết em đến giờ, có bao giờ anh nghĩ em lớn đâu? Anh cưới em, em có hai đứa con với anh, anh cũng đâu có thấy em lớn đâu. Trong mắt anh, em lúc nào cũng còn nhỏ mà. Em đừng nghĩ linh tinh tiêu cực, việc chăm sóc em và lo lắng cho em là trách nhiệm của anh. Nếu anh không chăm lo được cho em, vậy anh cưới em về làm gì?”
Lời anh nói quả thực không sai, cô nghe xong cái đầu nhỏ cũng gật gù đồng ý. Cô vùi cái đầu nhỏ vào ngực anh cọ quậy, nũng nịu nói: “Em yêu anh nhiều lắm, cảm ơn anh vì đã không bỏ rơi em.”
Ngô Thượng Quang khẽ cười, ôm cô trong lòng dịu dàng dỗ dành từng chút. Trong đầu có dòng suy nghĩ: “Sao mà ngốc đến như vậy chứ. Mãi vẫn là một cô bé đáng yêu, nghịch ngợm… có điều, suy nghĩ linh tinh nhiều quá.”
“Công chúa bánh mỳ à… em ốm quá rồi, cái bụng xẹp lép rồi… mất tiêu cục thịt của anh rồi. Em mau khỏi ốm đi, anh sẽ mua gà rán cho em ăn, mua kem, mua những gì em thích ăn. Bồi bổ lại cho em, chứ em ốm quá rồi… em biết rõ anh không thích em ốm mà.” - Anh nói, hai hàng chân mày cau lại.
Cô chu môi, phụng phịu đáp: “Em biết rồi, em sẽ khỏi bệnh mà. Nếu em khỏi bệnh, anh hứa… phải mua gà rán cho em nha.”
“Ừ! Anh hứa.” - Anh gật đầu, dịu dàng xoa đầu của cô.