Ngày thứ năm trong tuần, chuyến công tác Thượng Hải của Thượng Quang vẫn kéo dài. Phần lớn thời gian, anh đều ở bên ngoài gặp gỡ đối tác và xử lý công việc, nếu không có việc gì thì hầu như đều ở trong phòng khách sạn. Đối với anh, hiện giờ là người đã có vợ rồi, nên cũng hạn chế khá nhiều khi tiếp xúc với nữ giới.
Tầm chiều tối, Trương ŧıểυ Muội gọi cho anh.
- Thượng Quang, anh rảnh không? Em mời anh một bữa.
Anh lịch sự, nhẹ nhàng đáp lại.
- Cũng được thôi.
- Vậy em gửi địa chỉ cho anh nhé.
- Ừ.
Trước khi ra ngoài dùng bữa cùng Trương ŧıểυ Muội, anh ở trong phòng gọi cho Chu Thượng Ngọc. Nhưng gọi mãi không thấy cô nghe máy, anh có chút lo lắng. Anh biết rõ, điện thoại chính là vật bất li thân của Thượng Ngọc, không bao giờ cô rời xa điện thoại cả, vậy mà hôm nay… khi anh gọi cho cô rất nhiều cuộc, không thấy cô nghe máy, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Nhưng trong đầu lại nghĩ: “Thượng Ngọc đâu rồi nhỉ? Chắc là chơi với hai đứa nhỏ hăng say quá… lại không để ý đến điện thoại rồi.”
…
Anh đến nhà hàng Glory To.
Hôm nay, Trương ŧıểυ Muội cố ý ăn mặc rất gợi cảm và xinh đẹp, chủ yếu vẫn là muốn tán tỉnh lại Ngô Thượng Quang. Cô ta không hề biết là anh đã có vợ, sở dĩ Trương ŧıểυ Muội không biết cũng không có gì lạ. Anh là một người sống rất khép kín, hỏi thì nói, không hỏi sẽ không nói… có những chuyện, nếu hỏi chưa chắc gì anh đã trả lời.
ŧıểυ Muội cũng khá chủ quan, khi không để ý đến bàn tay đang đeo nhẫn cưới của anh.
Khi anh đến nhà hàng và gặp ŧıểυ Muội, anh chỉ cười xã giao và nói chuyện bình thường với cô ta.
“Em tới lâu chưa?”
“Em vừa đến thôi, hôm nay… trông anh đẹp trai thế.”
“Ha, đẹp gì đâu… anh bình thường mà.” - Anh cười trừ.
Thượng Quang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh navy bình thường, cùng với chiếc quần tây đen thôi. Nếu để nói đẹp trai thì… cơ bản là khuôn mặt của anh đã có nét sẵn rồi, nên là dù anh có mặc gì cũng sẽ thấy đẹp thôi.
ŧıểυ Muội trước mặt anh, giống như một ŧıểυ bạch thỏ ngây thơ và dịu dàng, cử chỉ hành động và lời nói đều vô cùng tao nhã và yêu kiều.
“Khi nào thì anh về nước?”
“Cuối tuần này anh về rồi.”
“Cuối tuần này em cũng về. Anh còn ở thành phố phía Bắc không? Em vào đấy chơi vài ngày.”
“Ừ… anh vẫn ở đấy.”
“Vậy em về nước, sẵn vào đó dạo chơi vài ngày. Cũng muốn biết thành phố, nơi anh sống và lớn lên như nào.”
“Ừ! Cũng bình thường thôi.”
“Em thấy, giữa em và anh có duyên đó. Lâu như vậy… không ngờ lại có dịp gặp nhau ở đây.”
Thượng Quang ngồi nghe và cười trừ. Anh là một người không thích nói chuyện, anh chỉ thích nói chuyện với Chu Thượng Ngọc thôi. Khi nghe Trương ŧıểυ Muội nhắc đến chữ “duyên” anh chợt khẽ cười, vì anh cảm thấy chữ này… nó đúng với anh và Thượng Ngọc hơn.
Anh và cô cũng vì chữ duyên mà đến được với nhau. Nếu không vì duyên, có lẽ… đã không có một Ngô Thượng Quang như bây giờ rồi.
“Em còn nhớ Thượng Ngọc và Thượng Ninh không?” - Anh tò mò hỏi.
ŧıểυ Muội khi vừa nghe anh nhắc đến Thượng Ngọc, sắc mặt liền tối lại… dường như trong lòng cảm thấy ghét cái tên đó vô cùng. Cô ta chỉ cười ngượng rồi đáp: “Vẫn nhớ, nhưng không nhớ rõ lắm.”
“Em còn giữ liên lạc với Thượng Ngọc không?”
“Không, em mất liên lạc lâu rồi. Nhưng mà… sao anh lại nhắc đến Thượng Ngọc và Thượng Ninh? Còn anh thì sao, còn giữ liên lạc không?” - ŧıểυ Muội cong môi, tò mò hỏi.
“À không có gì, chỉ là chợt nhớ lại nên hỏi thôi.”
…
Trong lúc dùng bữa, ŧıểυ Muội luyên thuyên nói những câu tán tỉnh anh, nhưng Thượng Quang vẫn không mấy quan tâm đến. Anh nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn của Thượng Ngọc, nhưng đã mấy tiếng trôi qua rồi… cô không hồi âm lại, càng khiến anh lo lắng hơn.
“Anh Quang, năm nay mẹ em giục cưới rồi á. Anh thấy em như nào?”
“Hả? Em vừa nói gì cơ? Xin lỗi, anh không để ý cho lắm.”
“Hì, không sao… mẹ em giục em cưới rồi, anh thấy năm nay cưới thì hợp không?”
“Thế à, em cũng lớn rồi mà… tầm này lấy chồng chắc vừa rồi.” - Anh vội đáp.
“Hì hì, vậy em cưới anh được không?” - Trương ŧıểυ Muội khẽ cười.
“Ha, không được đâu.” - Anh lịch sự đáp lại.
“Sao không được, em thấy hợp mà. Em về… em lấy anh làm chồng nhé?”
“Bà ơi bà, không được đâu… anh không lấy vợ đâu.”
“Trời, anh không lấy vợ… chừng năm nữa là ế đó. Không tính lập gia đình rồi có con hả?”
Thượng Quang khẽ cười, anh vội lắc đầu cho qua chuyện.
Khi màn hình điện thoại sáng lên, thông báo tin nhắn được gửi đến, anh vội vàng buông muỗng nĩa xuống, cầm điện thoại lên xem tin nhắn đến là gì.
Thấy màn hình hiển thị tin nhắn của mẹ, anh tò mò nhấn vào xem. Thì màn hình tin nhắn hiện ra tấm hình của cô đang nằm ngủ trên giường, với miếng dán hạ sốt trên trán. Kèm dòng tin nhắn: “Vợ con sốt rồi, thương lắm… không chịu ăn uống gì cả.”
Anh nhấn vào tấm hình, thấy hai bên gò má của cô ửng đỏ, trông thương lắm. Anh vội vàng đứng dậy, nói với ŧıểυ Muội: “Anh ra ngoài gọi điện thoại một chút.”
…
Anh vội ra ngoài, gọi vào số điện thoại của bà Lưu Nguyệt.
[Cuộc Gọi Đi]
- Alo mẹ, vợ con sao rồi?
- Con bé vẫn còn sốt, chắc là do trúng nắng vào lúc sáng.
- Đi đâu ra đường mà trúng nắng vậy?
- Sáng nay, con bé có buổi chụp ảnh cho bộ sưu tập thời trang mới, chụp ngoài trời… mà sáng nay trời nắng gắt quá, chắc say nắng rồi bị sốt luôn.
- Trời ạ, sức khỏe em ấy đã yếu rồi… còn ra ngoài vào trời nắng nữa. Mẹ bảo em ấy dậy rồi ăn chút gì đi ạ, uống thuốc hạ sốt vào nữa.
- Mẹ bảo rồi, lúc nãy ăn được nửa tô cháo… uống viên thuốc vào rồi, nên giờ mới ngủ đấy.
- Hai đứa nhỏ đâu rồi ạ?
- Tuấn Huy và Thanh Vy thì ở bên nhà của bố con rồi. Mẹ với con bé đi chụp hình về thì ở nhà riêng của con, con bé ốm… nên mẹ bảo bố không đưa hai đứa nhỏ về, không lại lây sang cho hai đứa.
- Vậy phiền mẹ trông chừng Thượng Ngọc vài hôm giúp con, mấy hôm nữa con về rồi.
- Ừ! Chuyện ở nhà cứ để mẹ lo cho.
- Bảo em ấy ăn và uống thuốc vào giúp con, em ấy bướng lắm… chiều quá lại ốm nặng.
- Mẹ biết rồi, con đi công tác cũng phải nhớ tự chăm sóc bản thân đấy, ăn uống đầy đủ vào.
- Vâng ạ, con chào mẹ.
…
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh cũng yên tâm đi đôi phần khi biết tình trạng sức khỏe của cô, cũng như có bà Lưu Nguyệt ở đó coi chừng. Anh quay trở lại vào trong nhà hàng, vẫn tiếp tục ngồi ăn với Trương ŧıểυ Muội.
ŧıểυ Muội tò mò hỏi: “Anh gọi cho ai vậy? Trông mặt có vẻ khá là căng thẳng nhỉ?”
“À… không có gì đâu. Anh gọi cho người thân thôi à.”
“Vâng ạ, ăn xong… đi dạo cùng với em nhé?”
“Không biết nữa, chắc là anh về khách sạn trước.”
“...”
…
Dùng bữa xong, Thượng Quang ra bên ngoài… anh tính bắt taxi về khách sạn, thì Trương ŧıểυ Muội lại từ xa đi tới khoác tay của anh, điệu bộ yêu kiều tựa vào người anh, nũng nịu nói: “Đi dạo bộ với em một chút đi… vừa ăn xong mà, anh về sớm làm gì chứ.”
Trương ŧıểυ Muội nắm chặt lấy cánh tay của anh, kéo anh đi dạo bộ với cô ta. Thượng Quang không có hứng đi dạo bộ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà để xem camera xem tình trạng của Thượng Ngọc.
Nhưng vì ŧıểυ Muội dứt khoát kéo anh quá, anh cũng không thể từ chối được. Đành cùng cô ta đi dạo bộ, nhưng nhất quyết không để ŧıểυ Muội khoác tay hay nắm lấy tay của anh.
Ngoại trừ Chu Thượng Ngọc ra, đối với những người phụ nữ khác… anh điều tự khắc tránh xa hoặc thậm chí là không muốn tiếp xúc.
…
Đi dạo bộ cùng với Trương ŧıểυ Muội, anh vẫn luôn cầm điện thoại trong tay để xem camera trong phòng, thấy cô vẫn nằm ngủ ngoan như vậy anh cũng yên tâm phần nào.
Trương ŧıểυ Muội đi bên cạnh, liên tục cố ý đụng chạm vào người của anh. Khi đi kéo lấy cánh tay của cô che chắn trước ngực, khi thì cố ý ôm lấy người của anh.
Thượng Quang đi dạo cùng ŧıểυ Muội được một lúc, thấy bên đường có taxi, vội nói: “Anh phải về rồi… bữa ăn hôm nay cảm ơn em nhé.”
“Đừng về mà. Hay là, em về khách sạn cùng với anh.”
“Sao được? Em ở đâu mà bảo về khách sạn với anh?”
“Khách sạn của anh gần chỗ em ở mà.”
“Thôi… em cứ bắt taxi về thẳng nơi em ở đi, đừng đi cùng anh.”
Thượng Quang né tránh lời mời gọi của Trương ŧıểυ Muội, dứt khoát băng qua đường rồi lên một chiếc taxi khác về khách sạn. Trương ŧıểυ Muội có chút không hài lòng, trong đầu liền có suy nghĩ táo bạo: “Hứ, anh cứ tránh em… anh càng tránh em càng cố ý muốn tiếp cận anh. Rõ là em thích anh, mà anh lại chẳng nhận ra… đúng là đồ ngốc mà.”